GÓC THƯ GIÃN (Sưu tầm và lưu giữ Văn,Thơ, Nhạc và những bài viết hay trong cuộc sống ...)
Trang
- HY VỌNG VỚI HAI VÌ SAO
- TRANG CHUNG
- LỜI HAY Ý ĐẸP
- LỜI HAY Ý ĐẸP ( SƯU TẦM )
- ÂM NHẠC
- HOA CỎ ANT
- PHẠM ANH DŨNG - NHIẾP ẢNH GIA
- VĂN . NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG
- THƠ NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG
- ĐỖ DUNG NGUYỄN
- CHƯƠNG HÀ
- PHẠM MAI HƯƠNG
- THIÊN HƯƠNG ( Thơ )
- THIÊN HƯƠNG ( Văn )
- HUỲNH NGỌC LAN
- PHAN VIỆT NAM
- THƠ. TRƯƠNG NGỌC QUYÊN
- NGUYỄN THỊ MINH TRANG
- NHẬT THỤY VI
- SƯU TẦM VĂN HAY
Sưu tàm từ Internet
TÔI ĐÃ HỌC ĐƯỢC TỪ CUỘC SỐNG ….
Cuộc sống có muôn điều kỳ diệu, đáng cho
ta cảm nghiệm và thốt lên rằng: "Tôi đã học được từ cuộc sống... "
... Tôi đã học được từ cuộc sống: Tôi không thể bắt người khác yêu mến
mình, tất cả những điều tôi có thể làm là cố gắng trở thành một người đáng được
người khác yêu mến...
... Tôi đã học được từ cuộc sống: Tôi có thể đúng khi giận dữ ai đó,
nhưng không thể chấp nhận bất cứ lý do nào cho việc tôi biến thành một kẻ tàn
nhẫn với người khác...
... Tôi đã học được từ cuộc sống: Cho dù bạn bè tôi tốt như thế nào cũng
sẽ có lúc họ làm tôi bị tổn thương, và tôi phải biết tha thứ cho điều đó...
... Tôi đã học được từ cuộc sống: Trước khi muốn tha thứ cho người khác,
tôi phải tập tha thứ cho chính bản thân mình...
... Tôi đã học được từ cuộc sống: Khi một người không yêu mến tôi như tôi như
tôi mong muốn, không có nghĩa là họ không yêu mến tôi hết lòng...
... Tôi đã học được từ cuộc sống: Mình phải mất nhiều năm để tạo lòng tin
nơi người khác, nhưng lại có thể đánh mất nó chỉ trong một giây...
... Tôi đã học được từ cuộc sống: Tôi phải luôn cẩn trọng vì những lỗi lầm
tôi gây ra trong một khoảnh khắc, có thể làm tôi hối hận cả một đời…
KHUYẾT DANH
S
CHÌA KHÓA NIỀM VUI
Trong tâm của mỗi người đều có “chìa khóa của niềm
vui”, nhưng chúng ta lại đem giao cho người khác quản lí. Chìa khóa của bạn ở
đâu rồi? Đang nằm trong tay người khác phải không? Hãy nhanh lên mà lấy lại
nhé. Đọc mà thấm thía.
Tác giả chuyên mục nổi tiếng Sydney Harries và một
người bạn dừng chân mua báo ở một quầy bán báo, người bạn mua xong rất lịch sự
nói lời “cám ơn” nhưng người chủ quầy báo thì ngược lại, mặt lạnh như tiền một
tiếng cũng không mở miệng.
Hai người rời quầy báo tiếp tục đi về phía trước,
Sydney Harries hỏi “ông chủ đó thái độ kỳ quáy quá phải không”?
Anh bạn nói “cứ mỗi buổi tối là anh ta đều như vậy
cả”.
Sydney Harries lại hỏi tiếp “như vậy, tại sao bạn
lại đối xử tử tế với ông ta chứ”?
Người bạn trả lời: “tại sao tôi để ông ta quyết định
hành vi của tôi chứ”?
Một người biết nắm chắc chìa khóa niềm vui của
mình, thì người đó không đợi chờ người khác làm cho mình vui mà ngược lại mình
còn có khả năng đem niềm vui đến cho người khác. Trong tâm của mỗi người đều có
“chìa khóa của niềm vui”, nhưng chúng ta lại không biết nắm giữ mà đem giao cho
người khác quản lí.
Một người phụ nữ thường than phiền trách móc: “tôi
sống rất buồn khổ, vì chồng tôi thường vắng nhà!”, cô ta đã đem chìa khóa niềm
vui của mình đặt vào tay chồng.
Một người mẹ khác thì nói “con trai tôi không biết
nghe lời, làm cho tôi thường xuyên nổi giận!”, bà đã trao chìa khóa vui của
mình vào tay con trai.
Một vị trung niên của một công ty thở dài nói
“công ty không thăng chức cho tôi, làm tinh thần tôi giảm sút,...!” anh ta lại
đem chìa khóa niềm vui của cuộc đời mình nhét vào tay ông chủ.
Bà cụ kia than thở “con dâu tôi không hiếu thuận,
cuộc đời tôi sao mà khổ!”…
Một thanh niên trẻ từ tiệm sách bước ra la lên
“thái độ phục vụ của ông chủ đó thật đáng ghét, ...”
Những người này đều có một quyết định giống nhau,
đó là để người khác đến khống chế tâm tình của mình. Lúc chúng ta cho phép ngừơi
khác điều khiển và khống chế tinh thần chúng ta, chúng ta có cảm giác như mình
là người bị hại, đối với tình huống hiện tại không có phương pháp nào khác nên
trách móc và căm giận trở thành chọn lựa duy nhất của chúng ta.
Chúng ta bắt đầu trách móc người khác đồng thời
chúng ta cũng truyền tải một yêu cầu là “tôi khổ như vậy là do anh/ chị/con
...và anh/ chị/con... phải chịu trách nhiệm về nổi khổ này”! Lúc đó chúng ta
đem trách nhiệm trọng đại phó thác cho những người xung quanh và yêu cầu họ làm
cho chúng ta vui. Chúng ta dường như thừa nhận mình không có khả năng tự chủ lấy
mình, mà chỉ có thể nhờ người nào đó xếp đặt và chi phối mình. Những người như
thế làm người khác không muốn tiếp cận, nhưng nhìn mà thấy sợ.
Một người biết nắm chắt chìa khóa niềm vui của
mình thì người đó không đợi chờ người khác làm cho mình vui mà ngược lại mình
còn có khả năng đem niềm vui đến cho người khác. Tinh thần người đó ổn định, biết
chịu trách nhiệm về chính mình không đỗ lỗi cho người khác; biết làm chủ cảm
xúc và biết tạo cũng như giữ được niềm vui cho chính mình, như thế thì trong cuộc
sống và công việc hằng ngày người đó sẽ thảnh thơi vui vẻ không bị áp lực từ
người khác.
Chìa khóa của bạn ở đâu rồi? Đang nằm trong tay
người khác phải không? Hãy nhanh lên mà lấy lại bạn nhé!!!
Chúc mọi người đều luôn giữ được niềm vui của
mình.
MÙA LỄ TẠ ƠN
ĐỖ DUNG
Bước sang Tháng Mười Một, trời miền bắc
Cali bắt đầu trở lạnh. Gần 10 giờ sáng
mà ông mặt trời vẫn còn như ngủ muộn, chưa chịu chui ra khỏi những tảng mây xám
và màn sương như trải tấm lụa mỏng che phủ cảnh vật. Không gian ủ ê, xám buồn. Cali mới chớm thu, lá còn xanh. Qua internet gần như khắp nơi, đặc biệt ở
Canada và bên miền đông Hoa Kỳ lá đã đổi mầu. Thiên nhiên đẹp như tranh vẽ với
màu sắc tươi sáng hài hòa, những rặng cây đỏ thắm, vàng tươi, vàng mơ đua nhau
khoe sắc. Lá vàng, lá đỏ rụng xuống dệt
thành những tấm thảm dầy bao phủ mặt đất, thỉnh thoảng những chiếc lá khô cũng
xào xạc bay theo gió hay vỡ vụn dưới
chân. Sắc Thu rực rỡ nên mùa Thu quyến
rũ khiến người ta ngất ngây.
Sang Tháng 11 cũng bắt đầu mùa Lễ Tạ Ơn
- Thanksgiving. Theo truyền thống của đại
gia đình họ Đỗ chúng tôi, Thanksgiving là ngày “Family Reunion”, tất cả con
cháu sẽ tụ tập tại Đỗ Gia Trang từ Thứ Năm đến Chủ Nhật mới chia tay. Năm ngoái, năm 2020, vì bị nạn dịch Covid-19
ngăn trở, Đỗ Family Reunion đã được tiến hành qua Zoom. Tuy không được cận kề bên nhau, nhưng chúng
tôi vẫn rất vui vì cả đại gia đình vẫn “gặp mặt”, vẫn nhắc nhở công đức của ông
bà, vẫn ca hát, chuyện trò, vẫn rúc rích tiếng cười...
Nạn dịch kéo dài không biết đến bao giờ
mới dứt, thêm những rắc rối, hỗn loạn của mùa bầu cử, ngồi ngoài vườn, ngước
lên trời tìm mây, dõi theo những cụm mây xám lờ lững bay mà tôi thở dài. Tôi mong thời gian mau qua để nhìn thấy quê
hương thứ hai của tôi trở lại thanh bình, vĩ đại, tốt đẹp như cũ. Hoa Kỳ sẽ lấy
lại được sự kính trọng, mơ ước của mọi người trên thế giới. Một “promised
land”cho những người đã phải bỏ quê hương mà đi.
Vì nạn dịch, mọi người phải giới hạn những
cuộc gặp gỡ, hội họp, nhưng chị em chúng tôi vẫn “zoom meeting” hàng tháng và
“face time” với con cháu thường xuyên.
Vì ảnh hưởng của TT Trump, dân Mỹ chia rẽ thành hai phe rõ rệt, bên
bênh, bên chống, gây ảnh hưởng rất tai hại vào sinh hoạt của các hội đoàn, và
ngay cả trong rất nhiều gia đình. Ngày trước bạn bè gặp nhau mừng rỡ, đồng đội
xa cách thì thấy nhớ, thấy thương. Bây giờ tự dưng vì bất đồng chính kiến mà sự
chia rẽ trầm trọng, ghét bỏ nhau, chửi bới nhau nặng nề hơn cả đối với cựu
thù! Vì đâu nên nỗi!?
May mắn thay, gia đình chúng tôi không
vướng mắc phải cái nạn đau thương đó. Từ
thế hệ chúng tôi đến hàng con, hàng cháu đều vì nhớ lời dạy dỗ của cha mẹ tôi
là các con phải đoàn kết, thương yêu, đùm bọc nhau và bao giờ cũng phải giữ một
cuộc sống có ĐẠO ĐỨC, LƯƠNG TÂM và TRÁCH NHỊÊM nên nếp suy nghĩ tương đối cũng
gần giống nhau và không đưa đến bất đồng trong sự lựa chọn Tổng Thống của kỳ bầu
cử vừa qua.
Từ trước 1975, với bầy con 12 đứa, cha mẹ
tôi đã ấp ủ có một Đỗ Gia Trang, một dẫy nhà hình chữ U gồm 13 phòng lớn. Ông
bà một phòng và mỗi gia đình con một giang sơn nhỏ để khi ông bà về hưu thì gia
trang này sẽ là nơi con cháu tụ họp vào những ngày Tết Nguyên Đán, ngày giỗ hay
dịp nghỉ hè. Ông sẽ cầm cây gậy chỉ huy của Ông để chỉ huy lũ cháu chắt. Cả một gia trang sẽ rộn rã tiếng cười... Cha
mẹ chúng tôi đã mua sẵn mấy mẫu đất trên sườn đồi khu Mê Linh, Đà Lạt, trông
ngay ra mặt hồ, phong cảnh thật hữu tình, nên thơ để thực hiện giấc mơ đó.
Nhưng ai ngờ, ngày 30 Tháng Tư 1975 oan nghiệt đã đến! Tất cả các mộng ước của ông bà đều vỡ tan. Nhà đã vẽ nhưng chưa kịp xây thì cha tôi, một
sĩ quan cấp tá của Quân Đội VNCH đã phải khăn gói đi tù cải tạo. Hơn mười năm cha tôi đã nhục nhằn trong vòng khổ ải từ trại Long Giao trong Nam đến
Hà Sơn Bình ngoài Bắc, đến khi được ra tù thì đã sức tàn, lực kiệt.
Mẹ tôi rất giỏi dang, chịu thương chịu
khó, cả đời buôn bán chắt chiu, cùng với cha tôi gây dựng cơ nghiệp và nuôi dậy
cho anh chị em chúng tôi được nên người. Sau năm 1975, trong khi cha tôi phải
đi tù, mẹ tôi đã phải chịu đựng lam lũ để kiếm sống và chăm lo cho các
con. Đến năm 1978 nhà mẹ tôi bị đánh tư
sản, đồ đạc trong nhà bị kiểm kê, tài sản mất hết! Biết là không sống được với chế độ này, lần
lượt mẹ tung các con, từng đứa, từng đứa tìm đường vượt biển, chỉ còn giữ cô út
ở nhà với mẹ để chờ bố. Cuối cùng, 11
anh em chúng tôi cũng đoàn tụ trên đất Mỹ, lần lượt lập gia đình và sống rải
rác tại hai tiểu bang Texas và Cali.
Mãi đến ngày 20 Tháng Tư năm 1990, một bầy
con cháu ra phi trường San Francisco để đón ông bà và dì Út từ Việt Nam sang
đoàn tụ. Sau bao nhiêu năm chờ đợi, đến tuổi bẩy mươi ông bà mới được gặp đầy đủ
các con, thêm dâu rể và mười hai đứa cháu. Tổng cộng nhân số đại gia đình lúc bấy
giờ đã lên gần bốn mươi người. Cha mẹ tôi vẫn luôn mong muốn mỗi năm con cháu
phải có một ngày họp mặt đông đủ, cả nhà quây quần với nhau như mộng ước của
ông bà ngày trước. Từ khi chúng tôi còn nhỏ, anh con trưởng được cha tôi đặc biệt
dạy dỗ và khi anh đi du học thì tôi là
con gái lớn được ông coi như cái đầu tầu của đoàn xe lửa nhiều toa của ông.
Quan niệm của cha tôi là anh em, con cháu phải giữ sợi dây liên lạc chặt chẽ và
phải sống đoàn kết, thương yêu, đùm bọc nhau.
Chúng tôi quyết định chọn ngày
Thanksgiving, dịp mà mọi người đều được nghỉ và có một “long weekend” làm ngày
họp mặt hàng năm của đại gia đình. Những
năm đầu, chúng tôi đã mướn một ngôi nhà thật lớn ở Lake Tahoe để cùng nhau đoàn
tụ, chung sống dưới cùng một mái nhà. Cứ thế, như một truyền thống, không cần
nhắc nhở mà cứ sau ngày Halloween là từ già đến trẻ, từ lớn đến bé đều kêu gọi
nhau và ríu rít bàn về chương trình ngày “reunion”. Cô em thứ mười quen sinh hoạt
Hướng Đạo, được giao vai trò trưởng ban tổ chức. Lịch trình sinh hoạt, thực đơn
ăn uống và bảng phân công nhiệm vụ được niêm yết rõ ràng. Ngoại trừ các vị “bô
lão”, tất cả mấy chục thành viên từ lớn đến nhỏ đều được giao việc hẳn hoi. Cô
em Út rất chu đáo trong việc sắp xếp nơi ăn, chốn ở cho tất cả mọi người.
Những năm đầu tiên các cháu còn nhỏ nên
dù đông nhưng cả đại gia đình vẫn có thể
ở chung trong một căn nhà rộng bẩy hoặc tám phòng. Đám cháu choai choai mỗi đứa
một cái “sleeping bag”, nằm ngổn ngang ngoài phòng khách, cười đùa rúc rích với
nhau. Cha mẹ tôi rất vui sướng trong những
ngày có con cháu sum họp đông đủ.
Tôi vẫn nhớ hình ảnh ông cụ mặc bộ
pyjama trắng, đầu tóc bạc phơ ngồi bệ vệ trong chiếc ghế bành bên lò sưởi ngắm
ba thế hệ con - cháu-chắt chơi đùa, bà ngồi trên thảm chơi với những đứa bé bò
lổm ngổm xung quanh. Ông bà ngắm nhìn
con cháu với nụ cười mãn nguyện và hạnh phúc.
Ông luôn nhắc nhở con cháu phải nhớ đến cội nguồn và phải nói tiếng Việt
với nhau, đứa nào nói tiếng Anh ông vờ như không hiểu để cháu phải nói lại bằng
tiếng mẹ đẻ. Tôi nhớ có lần cả đám trẻ đang ngồi chơi, líu lo tiếng Mỹ, ông bác
cả ra nhắc to: “Speak Vietnamese only!” thì thằng cháu con của một cô em tôi
khi đó mới khoảng mười tuổi đứng ngay lên, tay chỉ vào đám “cousins”: “Người Vịt
phải nói tiếng Vịt!” làm cả nhà cười bò, ông cụ quay qua nói với ông anh tôi:
“Đúng là ông bác gà tồ!” và phì cười vì bác nhắc cháu mà chính bác lại nói tiếng
Anh. “Gà Tồ” là bí danh của ông anh cả khi còn nhỏ.
Cha tôi rất quan tâm về học vấn và luôn
nhắc nhở chúng tôi “tiên học lễ, hậu học văn”. Nhà đông con, lại là một bầy nhiều
con gái, cha tôi muốn các con của ông phải tốt nghiệp đại học để có thể tự lập
về tài chánh, sau này khi lập gia đình không phải quá lệ thuộc vào nhà chồng. Về
nghề nghiệp ông cũng cho các con tự do lựa chọn theo ý thích để trong tương lai
anh em sẽ họp thành một xã hội nhỏ với đủ ngành nghề hầu có thể hỗ trợ cho
nhau. Ông luôn nhắc nhở con cháu là con người phải sống có đạo đức, lương tâm
và trách nhiệm. Những lời giảng dậy của
ông như in vào tâm trí chúng tôi.
Cứ thế, mỗi năm chúng tôi sống với nhau
dưới một mái nhà ba ngày liền tại Lake Tahoe.
Ngoài bữa “Thanksgiving Dinner” chính với đầy đủ những món ăn đặc biệt
cho ngày lễ: gà tây, thịt nguội, roast beef, khoai nghiền, đậu ve, cranberry
sauce, salad, pumkin pie...nhà lúc nào cũng có một nồi phở thật lớn trên bếp và
đồ ăn, bánh trái ê hề.
Sau mỗi bữa ăn, anh chị em quây quần
quanh chiếc bàn dài chuyện trò, tán dóc như ngày xưa còn bé. Có những năm tuyết trắng xóa, cả nhà ngồi bên
lò sưởi bập bùng, ngắm tuyết rơi... không ngờ có ngày mình đã được sống trong cảnh
thần tiên như thế.
Đến năm 2014, vì duyên may, cô em Út của
chúng tôi thấy một toà nhà lớn ở Colfax, miền bắc Cali quảng cáo “for sale”,
nhà hai tầng rộng 9,000 square feet, có 15 phòng ngủ với nhà vệ sinh tiện nghi,
nhà bếp và phòng ăn rộng rãi thoáng mát chứa được năm đến sáu chục người, toạ lạc
trên một khu đất rộng hơn mười mẫu mà ngày trước từng là một “senior home”.
Nghĩ tới Đỗ Gia Trang, nhớ đến nguyện ước của bố, cô Út đã mua và đem hết
“saving” ra tân trang thành một căn “vacation home” có một không hai và hãnh diện
vẽ bảng “Đỗ Gia Trang”treo ngay lên cổng vào tòa nhà. Thế là từ đó, Đỗ gia
Trang- Colfax đã trở thành nơi tụ họp cố định coi như nhà tổ để cứ mỗi muà
Thanksgiving là con cháu Đỗ Gia từ khắp mọi nơi lại “tung cánh chim tìm về tổ ấm”.
Theo thời gian cha mẹ tôi lần lượt quy
tiên, ông anh cả và một cô em gái cũng đã ra người thiên cổ. Thế nhưng, tre già
thì măng mọc, lá vàng rơi thì cây non lại đâm chồi. Mỗi năm lại thêm mấy đứa bé ra đời, Đỗ Family
ngày càng thêm đông. Đến nay tổng cộng đã hơn 60 thành viên. Mấy cô em tôi phải
vẽ ra một “Family Tree” để mỗi khi gặp nhau lại đem ra làm màn đố vui cho bọn
trẻ biết đến liên hệ họ hàng.
Ngày họp mặt Thanksgiving mỗi năm chúng
tôi lại nhắc nhở và tri ân ông bà. Ông
Bà như tổ tiên của dòng họ Đỗ trên miền đất mới. Nhờ ông bà khuyến khích mà con
cháu giữ được ngày truyền thống đáng quý này.
Cám ơn đất nước Hoa Kỳ, quê hương thứ hai đã cưu mang chúng tôi và cho
chúng tôi cơ hội vươn lên, thành đạt, có một cuộc sống an bình, một tương lai
phơi phới. Chúng tôi nhắc đến những người
đã khuất, thêm tên thành viên mới. Xem lại
những kỷ niệm cũ qua những hình ảnh, video để các người mới gia nhập vào đại
gia đình như các cháu dâu, cháu rể và các chắt của ông bà biết về nguồn cội.
Ban ngày thì từng nhóm có những sinh hoạt phù hợp với lứa tuổi. Tối đến có màn
văn nghệ cho mọi người thi thố tài năng và sau đó lập sòng tại chỗ cho mấy người
lớn sát phạt nhau, dù ăn thua chỉ vài chục bạc nhưng lọt sàng xuống nia, ở nhà
vui cười, đùa giỡn với nhau chứ không đi cúng cho casino bên ngoài!
Thấm thoắt thế là một năm đã trôi
qua, bây giờ đã bước sang Tháng Mười Một
của năm 2021 chị em chúng tôi lại bàn nhau cho Thanksgiving năm nay. Chúng mình có rủ nhau về tụ họp ở Đỗ Gia
Trang không? Tình hình dịch bệnh Covid-19 đã được ổn định chưa?
Sự đe dọa của Covid khiến mọi người vẫn
ngơm ngớp lo lắng, lại thêm những biến thể nguy hiểm của con vi khuẩn khiến còn
những ngại ngùng.
Bạn tôi có một ông bác năm nay sinh nhật
110 tuổi vào Tháng Sáu, lúc cơn dịch đã giảm và mọi người đã được chích ngừa đủ
hai mũi vaccine, sự đi lại cũng được nới lỏng nên con cháu từ khắp các tiểu
bang quyết định cùng về thăm cụ để chúc mừng Đại Thọ. Nào ngờ sau cuộc họp mặt hơn bốn mươi người
đó khi về lại nhà thì 12 người bị dương tính với Coronavirus kể cả cụ ông. May mắn là cụ ông bị nhẹ nhất nên chỉ bị cách
ly tại nhà còn những người kia phải uống thuốc và sau hai tuần cũng mạnh khỏe
và bình phục hoàn toàn. Nghe chuyện cũng
ớn quá!
Sau vài buổi hội họp, cân nhắc, bàn tán
qua “Zoom meeting”, chúng tôi quyết định sẽ tổ chức “Đỗ Family Reunion” năm
nay. Trừ những tiểu gia đình có con nhỏ
chưa được chích ngừa, đại gia đình họ Đỗ sẽ lại hội ngộ, chung sống với nhau dưới
cùng một mái ấm của Đỗ Gia Trang, Colfax- California suốt bốn ngày lễ
Thanksgiving.
Suốt mấy tuần lễ qua, chị em chúng tôi đều
háo hức, nôn nóng được gặp lại nhau “in real life”.
Tôi nhớ, thật nhớ đến những ngày
Thanksgiving tụ họp đại gia đình. Ước
mong sao năm nay chúng tôi có thể tụ về đông vui được như những năm trước. Từng
khuôn mặt các em, các con, các cháu hiện lên rõ nét. Cô em thứ mười của tôi với
chương trình “Ước Mơ Việt” nếu gặp được các cháu, học trò của bà trẻ bằng xương
bằng thịt mà khảo bài thay vì qua zoom thì vui biết mấy. Cô em thứ tám đang vui với buổi văn nghệ “Muà
Thu Cho Em” thành công rực rỡ dù nạn dịch chưa hết có thể gặp chị em mà kể những
kỷ niệm đằng sau hậu trường. Chồng của cô em kế tiếp tôi, chủ tịch Hội Chu Văn
An miền bắc Cali cũng đang vui với sự thành công của Đại Hội Chu Văn An toàn cầu
năm nay được tổ chức tại San Jose có dịp chia sẻ niềm vui trực tiếp với cả đại
gia đình...
Hơn 4 giờ chiều trời vẫn xám buồn, những
vạt nắng vàng hanh còn đi trốn. Tôi ngồi
đây bâng khuâng thả hồn về ngày tháng cũ.
Nhớ lại những ngày đầu mùa dịch.
Khi có lệnh giới nghiêm mọi người phải ở yên trong nhà, không khí thê
lương, hoảng sợ bao trùm. Nhìn đâu cũng
như thấy những con vi khuẩn lơ lửng bay.
Ở trong nhà mà ngày nào tôi cũng lấy Clorox lau chùi cẩn thận từ cái chốt
nắm tay cửa đến mặt bàn và hễ cứ ra vào là phải rửa tay thật kỹ bằng thuốc sát
trùng.
Sau vài tháng không ra tới cửa nên gần
như ai cũng biếng để ý tới dung nhan, tóc tai lởm chởm nửa trắng nửa đen, quần
áo lôi thôi, lếch thếch. May là còn
phone, còn internet nên bạn bè vẫn còn liên lạc tán dóc với nhau. Một ngày tôi còn cuộn mình trong chăn, giường
gối còn bừa bộn ngổn ngang thì một bà bạn bên Texas gọi phone, chả biết sao đụng
nhầm nút facetime, cả hai đứa cùng rú lên rồi cười khanh khách khi thấy hai mụ
già đối diện nhau... hahaha...”tao nhìn mày tao mới thấy tao! Sao mình già thế!”
Cô con gái phone hẹn sang đưa mẹ mấy cái
khẩu trang đẹp mà một người bạn mới tặng, vài món thịt cá và rau tươi mới đi chợ
về, vừa mở cửa ra cô đã thốt lên:
“Sao tóc mẹ bạc phơ thế, mẹ ăn mặc bê bối
quá trông mẹ già sộc hẳn đi. Mẹ chịu khó
nhuộm tóc, ăn mặc đàng hoàng như mọi khi đi.”
Vào tự nhìn mình trong gương cũng thấy
dung nhan sầu thảm thật. Mình tự nghĩ cả ngày ở nhà có đi đâu mà phải sửa soạn,
quanh qua nhìn lại cũng chỉ có hai ông bà già nhìn nhau.
Thằng con Út mới khôi hài, cháu mới ra
trường đang tìm việc làm, text cho cả nhà khoe hôm nay interview online, nửa
trên bảnh chọe còn khi đứng lên thì nửa dưới chàng vẫn để nguyên cái quần xà lỏn!
Ngoài những điều không vui về muà dịch
cũng có những khía cạnh lạc quan. Gia đình gần gũi nhau hơn, có nhiều thì giờ với
nhau hơn, có những bữa cơm gia đình cả nhà quây quần và mấy bà mẹ trẻ chịu khó
nấu nướng hơn. Bọn già chúng tôi thì bầy
nhau ủ giá, tráng bánh cuốn, đổ bánh xèo, làm bánh dầy, bánh rợm... Con cháu
không dám sang nhà ông bà thì bà chỉ gọi cho biết rồi nói sang nhà bà lấy, bà để
sẵn trước cửa.
***
Hai ngày vừa qua mưa gió lê thê. Hôm nay bầu trời sáng, những vạt nắng vàng hanh bao phủ cảnh vật đem tươi vui đến muôn loài, tôi khoác chiếc áo len mỏng ra sân sau hưởng chút nắng ấm. Dạo này buổi sáng tôi thường nghe một buổi nói chuyện của bác sĩ Đỗ Hồng Ngọc hoặc một buổi pháp thoại của Thầy Pháp Hòa, tôi thấy tâm thật thanh thản an bình. Tôi nhớ nhiều đến những lời dặn dò của cha tôi khi chúng tôi mới lớn “ Hãy là một viên gạch tốt. Mỗi đơn vị gia đình của các con hãy cố gắng là một viên gạch tốt, tất cả đều là gạch tốt thì xã hội, quốc gia sẽ là một ngôi nhà vững bền, đẹp đẽ, hoàn hảo.”
Thanksgiving là mở đầu cho mùa lễ hội,
mùa của tình yêu thương và sự chia sẻ.
Xin mọi người hãy dừng lại, hãy nhìn vào bản thiện và lòng nhân trong mỗi
chúng ta để khép lại những hỉ nộ ái ố của năm, tháng vừa qua. Hãy hàn gắn những rạn nứt trong tình cảm gia
đình, bạn bè... nếu đã lỡ xảy ra, trước khi quá muộn. Hãy cùng người thân hưởng thụ một mùa lễ Tạ
Ơn thật đúng nghĩa dù vẫn còn trong hoàn cảnh khó khăn vì đại dịch. Happy
Thanksgiving đến tất cả mọi người, mọi nhà!
Đỗ Dung
25/11/2021
Sưu tầm từ Internet
NHÂN QUẢ
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
Câu chuyện thứ nhất xin kể về ông Gandhi.
Ông là một vị anh hùng của dân tộc Ấn Độ, ông đã chỉ đạo cuộc kháng chiến chống
chế độ thực dân của Đế quốc Anh và giành độc lập cho Ấn Độ với sự ủng hộ nhiệt
liệt của hàng triệu người dân. Ông được dân Ấn Độ gọi một cách tôn kính là
“Linh hồn lớn”, “Vĩ nhân”, “Đại nhân” hoặc là “Thánh Gandhi”.
Người ta kể chuyện là có thời ông Gandhi
đi một chuyến xe lửa. Khi xe bắt đầu chuyển bánh thời ông nhảy vội vã lên tàu
khiến cho một chiếc giày của ông rơi xuống đường. Ông không thể nào nhảy xuống
để nhặt lại chiếc giày trong khi tàu chạy càng lúc càng nhanh. Ông bèn tháo
luôn chiếc giày còn lại trong chân và ném về phía chiếc giày kia ở dưới đường.
Hành khách trên tàu tỏ vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy thế và lấy làm lạ về hành động
kỳ quặc của ông.
Gandhi mỉm cười và ôn tồn giải thích rằng:
“Nếu có một người nghèo nào lượm được chiếc giày thứ nhất thì người đó có thể
tìm thấy chiếc thứ hai và như thế là có được đủ đôi giày để đi.”
Chúng ta ít khi nghĩ đến các người khác mà
thông thường chỉ nghĩ về chính bản thân mình mà thôi. Khi bị mất mát thì điều đầu
tiên chúng ta nghĩ đến là những thiệt thòi và bất hạnh của mình. Kế đó mất thêm
nhiều thời gian nữa để nuối tiếc, than thở, rồi sinh ra chán nản. Nhiều khi trở
nên bực bội và gắt gỏng nữa.
Gandhi đã có một hành động thật cao quý vì
trong khi bản thân mình bị mất mát như thế, ông vẫn để tâm nghĩ đến người khác.
Hành động này chứng tỏ việc nghĩ đến người khác đã trở thành một phần trong tâm
tưởng và nguyên tắc sống của ông.
Nếu trong những lúc mà chúng ta được sống
an bình và thành công mà chúng ta còn không quan tâm tới những kẻ bị bất hạnh
hơn mình thì liệu khi gặp gian khó, mất mát, ta có thể làm được điều đó hay
không? Trong xã hội, xung quanh chúng ta hàng ngày có biết bao nhiêu người thiếu
thốn đang cần sự giúp đỡ. Những gì họ cần đến không nhất thiết phải luôn luôn
là vật chất, nhiều khi họ chỉ cần một lời động viên an ủi. Cõi ta bà này sẽ hạnh
phúc biết bao nếu mỗi chúng sinh không chỉ chăm lo cho lợi ích riêng mình mà
còn chăm lo cho lợi ích của người khác nữa.
***
Câu
chuyện thứ hai liên quan tới vị danh tướng Dwight Eisenhower. Ông là một vị tướng 5 sao trong Lục quân Hoa Kỳ
và là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 34 từ năm 1953 đến 1961. Trong thời Đệ nhị Thế chiến,
ông phục vụ với tư cách là tư lệnh tối cao các lực lượng đồng minh tại Châu Âu,
có trách nhiệm lập kế hoạch và giám sát cuộc tiến công xâm chiếm thành công vào
nước Pháp và Đức năm 1944–45 từ mặt trận phía Tây
Vào thời xa xưa đó, một hôm ông Eisenhower
cùng với đoàn tùy tùng của ông vội vã lái xe về tổng hành dinh quân đội ở Pháp
để tham dự một cuộc họp khẩn cấp. Lúc đó trời đang mùa đông lạnh buốt lại thêm
mưa tuyết rơi phủ đầy khắp nơi. Xe đang chạy thì ông bất ngờ để ý nhìn thấy có
hai vợ chồng già người Pháp ngồi ở bên lề đường đang run rẩy vì cái lạnh giá buốt.
Ông lập tức ra lệnh cho đoàn tùy tùng ngừng lại và muốn phái một thông dịch
viên tiếng Pháp tới hỏi thăm cặp vợ chồng này. Một viên tham mưu nhắc nhở ông
là nên để cho nhân viên công lực tại địa phương lo chuyện này, phái đoàn phải
đi nhanh lên vì sợ trễ cuộc họp. Ông nói nếu đợi cảnh sát địa phương tới thì sợ
là quá muộn và hai người này sẽ chết cóng.
Sau khi hỏi thăm, ông Eisenhower biết được
là họ đang muốn tới Paris để gặp con trai nhưng xe của họ bị chết máy giữa đường.
Ông bảo hai vợ chồng già mau lên xe của ông. Ông không hề quan tâm đến chức phận
của ông và không hề tỏ thái độ gì trước hai kẻ đang gặp nạn này. Ông chỉ theo bản
tính lương thiện vốn sẵn có của ông là luôn luôn muốn giúp đỡ người hoạn nạn mà
thôi. Ông liền ra lệnh thay đổi lộ trình, đưa cặp vợ chồng tới Paris trước, rồi
ông và đoàn tùy tùng mới lái xe tới tổng hành dinh để dự cuộc họp.
Không ngờ chính sự chuyển hướng đi thình
lình ngoài kế hoạch này đã cứu mạng ông! Quân Quốc Xã có tin tình báo nên biết
chính xác hành trình của ông và đã bố trí sẵn các tay súng bắn tỉa nấp rình tại
các ngã tư. Nếu ông tới thì sẽ bị hạ sát ngay chỗ đó. Nhưng hóa ra chỉ nhờ vào
cái tâm lương thiện, cái lòng từ bi đã
giúp ông đổi lộ trình và tránh thoát cuộc mưu sát này. Quả là tự cứu mình bằng
cách giúp người khác.
***
Câu chuyện thứ ba kể về một cậu bé nhà
nghèo tên là Howard Kelly. Quá nghèo nên hàng ngày cậu thường phải đến gõ cửa từng
nhà để bán báo trên đường đi tới trường học của mình.
Một hôm cơn đói nổi lên thình lình, cậu
thò tay vào túi thì thấy chỉ có một đồng duy nhất cuối cùng. Đồng tiền này cậu
định dành lại để mua thức ăn cho mấy đứa em ở nhà. Sau vài giây phút lưỡng lự cậu
quyết định đi tới ngôi nhà ở phía trước để xin chút đồ ăn. Nhưng người mở cửa
cho cậu lại là một cô bé xinh đẹp và dễ thương. Cậu tỏ ra bối rối và ngại ngần,
nên cậu chỉ dám mở miệng xin một cốc nước để uống mà thôi.
Cô bé trông thấy cậu có vẻ nghèo nàn và
đang mệt lả đi vì đói nên thay vì mang nước cô lại đem cho cậu một cốc sữa lớn.
Cậu từ từ uống một cách ngon lành rồi mới rụt rè khẽ hỏi cô gái: “Tôi nợ cô bao
nhiêu?” Cô gái trả lời: “Bạn không nợ nần gì tôi cả. Mẹ tôi đã dạy là không bao
giờ làm điều tốt mà còn chờ được trả công.” Cậu cảm động nói: “Tôi thành thực
biết ơn cô.”
Sau
khi rời khỏi ngôi nhà cô bé tốt bụng đó, cậu Howard Kelly không chỉ cảm thấy cơ
thể khỏe khoắn trở lại mà cậu còn có lòng tin tưởng hơn vào từ tâm của con người.
Điều này giúp ý chí cậu mạnh mẽ thêm lên và không chịu khuất phục số phận hẩm
hiu của mình.
Nhiều năm sau đó, cô gái trẻ nói trên mắc
phải một căn bệnh rất hiểm nghèo. Các bác sỹ tại địa phương đã cố gắng nhưng
đành bó tay, không thể làm thuyên giảm bệnh. Cuối cùng họ quyết định chuyển cô
lên bệnh viện thành phố nơi có nhiều chuyên gia mong chữa khỏi bệnh cho cô.
Trong số các bác sỹ được mời tới hội chẩn
có một người tên là Howard Kelly. Khi nghe tới cái tên nơi quê quán của cô gái,
một tia sáng chợt lóe lên trong ký ức của Kelly. Kelly vội đứng dậy, chạy xuống
phòng cô gái. Bước tới gần giường bệnh ngay lập tức Kelly đã nhận ra đó chính
là cô gái cho mình sữa ngày xa xưa. Kelly quay trở lại phòng hội chẩn và đề nghị
được là người phụ trách ca bệnh đó.
Kelly làm hết sức mình với một sự quan tâm
đặc biệt để chữa bệnh cho cô gái. Sau một thời gian chống chọi bệnh tình cô
thuyên giảm và cuối cùng là khỏi bệnh hoàn toàn.
Trước ngày cô gái xuất viện, bác sỹ Kelly
đã yêu cầu nhân viên quầy thu ngân chuyển hóa đơn tới bàn giấy của mình. Kelly
viết ít chữ lên trên hóa đơn trước khi nó được gởi tới phòng bệnh để trao cho
cô gái.
Khi mở ra đọc cô gái thầm nghĩ rằng có lẽ
cô sẽ phải ra sức làm việc cả đời mới trả hết món tiền này. Nhưng cô thật sự ngạc
nhiên khi đọc thấy trên phần đầu hóa đơn đã ghi sẵn dòng chữ: “Hóa đơn đã được
thanh toán bằng một ly sữa”. Và người ký tên là: “Bác Sỹ Howard Kelly.”
***
Câu chuyện thứ tư xảy ra tại Đại học
Stanford vào năm 1892. Thời đó có một học sinh 18 tuổi gặp khó khăn trong việc
trả tiền học. Là một trẻ mồ côi anh ta không biết đi nơi đâu để kiếm ra tiền,
anh bèn nảy ra một sáng kiến. Anh cùng một người bạn khác quyết định tổ chức một
buổi nhạc hội ngay trong khuôn viên trường để gây quỹ cho việc học.
Họ đến mời Ignacy J Paderewski, một nghệ
sĩ dương cầm đại tài. Người quản lý của Paderewski yêu cầu một khoản tiền là
$2000 cho buổi biểu diễn. Sau khi họ thỏa thuận xong, hai người sinh viên bắt
tay ngay vào công việc chuẩn bị buổi trình diễn. Ngày ấy cuối cùng đã đến.
Paderewski đã tới biểu diễn tại Stanford. Nhưng không may là vé không bán được
hết. Sau khi tổng kết số tiền bán vé họ chỉ có được $1600. Họ thất vọng, đến để
trình bày hoàn cảnh của mình với Paderewski. Họ đưa cho ông toàn bộ số tiền bán
vé, cùng với một check nợ $400 và hứa rằng họ sẽ cố gắng trả số nợ ấy thật sớm.
Không ngờ Paderewski lại xé bỏ tờ check,
trả lại số tiền cho hai chàng thanh niên và nói: “Hãy giữ lấy 1600 đô này, sau
khi trừ hết tất cả các chi phí cho buổi biểu diễn còn bao nhiêu các cậu cứ giữ
lấy cho việc học. Còn dư bao nhiêu nữa thì mới đưa cho tôi.” Hai chàng thanh
niên vô cùng bất ngờ, xúc động nói lời cảm ơn…
Đây
chỉ là một việc nhỏ, nhưng đã chứng minh được nhân cách tuyệt vời của
Paderewski. Ông giúp hai người mà ông ấy không hề quen biết. Trong cuộc sống hầu
hết chúng ta đều nghĩ: “Nếu giúp họ, chúng ta sẽ được gì?” Nhưng những người vĩ
đại lại nghĩ khác: “Nếu mình không giúp họ, điều gì sẽ xảy ra với những con người
đang gặp gian khó này?” Người có từ tâm giúp ai không mong đợi sự đền đáp và chỉ
nghĩ đó là việc nên làm mà thôi.
Người nghệ sĩ dương cầm tốt bụng
Paderewski nói trên sau này trở thành Thủ Tướng của nước Ba Lan. Ông là một vị
lãnh đạo tài năng. Không may chiến tranh thế giới bùng nổ và đất nước của ông bị
tàn phá nặng nề. Hơn một triệu rưỡi người dân đang bị chết đói. Chính phủ của
ông không còn tiền. Không biết đi đâu để tìm sự giúp đỡ ông bèn đến Cơ Quan Cứu
Trợ Lương Thực Hoa Kỳ để nhờ trợ giúp.
Người đứng đầu cơ quan đó chính là Herbert
Hoover, người sau này trở thành Tổng Thống thứ 31 của Hoa Kỳ. Ông Hoover đồng ý
giúp đỡ và nhanh chóng gửi hàng tấn lương thực để cứu giúp những người Ba Lan
đang bị đói khát ấy. Cuối cùng thì thảm họa cũng đã được ngăn chặn.
Thủ Tướng Paderewski lúc bấy giờ mới cảm
thấy thoải mái. Ông bèn quyết định đi sang Hoa Kỳ để tự mình cảm ơn ông Hoover.
Thế nhưng khi Paderewski chuẩn bị nói câu cảm ơn thì ông Hoover vội cắt ngang
và nói: “Ngài không cần phải cảm ơn tôi đâu. Có lẽ ngài không còn nhớ, nhưng
vài năm trước, ngài có giúp đỡ hai cậu sinh viên trẻ tuổi ở bên Mỹ được tiếp tục
đi học, và tôi là một trong hai chàng sinh viên đó đấy.”
***
Thế giới này quả là một nơi tuyệt vời. Bạn cho đi thứ gì thì sẽ nhận được những điều tốt đẹp đáp lại!
(The world is a
wonderful place. What goes around comes around!)
Người ta cũng còn nhớ ông Winston
Churchill từng nói đại ý rằng chúng ta sinh sống bằng những gì chúng ta kiếm được,
nhưng chúng ta tạo lập đời mình bằng chính những gì mà chúng ta bố thí. Sống
trên đời phải có một chút gì cho đi. Một chút đó chính là cái mình cố gắng (We
make a living by what we get, but we make a life by what we give.)
Quả thật Đức Phật đã từng khuyên dạy chúng
sinh là hãy chăm tu tập “Tứ Vô Lượng Tâm”, tức là “bốn món tâm rộng lớn không
lường được”, đó là các tâm “Từ, Bi, Hỷ, Xả”. Riêng tâm “Từ” là khả năng hiến tặng
niềm vui cho tha nhân, cho người khác, lòng lành giúp ích cho người, lòng
thương yêu, chúng sinh, lòng mong ước cho tất cả chúng sinh đều được an lành
vui vẻ.
Tâm từ không phải là sự yêu thương thiên về
xác thịt, về tình dục, cũng không phải là lòng trìu mến vị kỷ, lòng luyến ái đối
với riêng người nào. Tâm từ không phân biệt kẻ thân người sơ, không dành riêng
cho tình đồng chí, đồng chủng, cũng không dành riêng cho tình đồng hương hay đồng
đạo. Hơn nữa tâm từ không phải chỉ nên có giữa người và người mà phải bao trùm
tất cả chúng sinh, bởi vì, loài cầm thú cũng cần đến sự giúp đỡ và tình thương.
Nói tóm lại, tâm từ bao la, rộng rãi, trải
ra đồng đều, không còn sự khác biệt giữa mình và người. Cái gọi là “ta” không
còn nữa. Mọi sự chia rẽ đều biến mất như đám sương mù tan trong nắng sáng. Vạn
vật trở thành một, đồng thể, đồng nhất.
“Kinh Pháp Cú” cũng nói đến “Luật Nhân Quả”.
“Nhân” nghĩa là nguyên nhân, là hạt, tức hạt giống sinh ra một vật hữu hình hay
là sức mạnh sinh ra một vật vô hình. “Quả” là kết quả, là trái, tức là kết quả
hữu hình hoặc vô hình của một hạt đã gieo trồng. Nhân là năng lực phát động, quả
là sự hình thành của năng lực phát động ấy. Nhân và quả là hai trạng thái tiếp
nối nhau mà có. Nếu không có nhân thì không có quả, nếu không có quả thì không
có nhân. Định luật hiển nhiên này mọi người đều nhận thấy. Định luật nhân quả
liên tục kéo dài vô cùng tận, như những lượn sóng chập chùng trên mặt đại
dương.
Theo “Luật Nhân Quả” một khi đã làm lành,
đã hành động thiện, thời quả lành sẽ chờ đợi chúng ta.
(Pháp
Cú 68)
Việc
làm rất thiện, rất lành
Nếu
làm xong thấy lòng mình thảnh thơi
Chẳng
ăn năn, lại mừng vui
Tương
lai quả báo đẹp tươi tốt lành.
Khi đã làm lành, đã tạo các nghiệp hiền
thiện, người ta có quyền thốt lên nỗi niềm sung sướng an vui khi nhìn thấy kết
quả tốt của nghiệp thiện mà mình tạo ra. Một người từng có tâm đạo nhiệt thành
và có đời sống đạo hạnh. Ông thường hay bố thí, lại hay dưng thực phẩm và cúng
dường các vật dụng cần thiết cho chư Tăng. Các con ông tất cả đều giống tính
cha, biết giữ gìn giới đức và chăm lo bố thí. Khi đang hấp hối trên giường, ông
thỏa thích nhìn thấy những cảnh trạng hạnh phúc. Sau khi trút hơi thở cuối cùng
một cách an vui người ấy tái sinh vào nhàn cảnh. Đức Phật dạy kẻ làm phước, làm
thiện sẽ đươc an vui trong kiếp này và kiếp sau, suốt hai kiếp đều an vui. Cả
hai đời hạnh phúc vì đã tạo phước, và còn hạnh phúc hơn nữa khi kiếp sau được
sinh vào cõi lành.
(Pháp
Cú 16)
Vui mừng
ngay ở kiếp này
Kiếp
sau cũng lại tràn đầy mừng vui:
Người
làm điều thiện ở đời
Thấy
chân hạnh phúc khắp nơi theo mình
Quay
nhìn việc thiện tạo thành
Sướng
vui dào dạt, an lành chứa chan.
Muốn cho niềm an vui tồn tại lâu dài, muốn
nuôi dưỡng thiện nghiệp, người trí cần hướng thân nghiệp, khẩu nghiệp, ý nghiệp
về các việc lành. Người trí chẳng những lo kiểm soát Thân mà còn lo điều phục,
bảo vệ Tâm và Ý nữa:
(Pháp
Cú 18)
Đầy
tràn vui sướng kiếp này
Sướng
vui cũng lại tràn đầy kiếp sau:
Người
làm nghiệp thiện vui sao
Nhủ
lòng: “Mình tạo biết bao phước lành!”
Kiếp
sau sẽ được tái sinh
Vào
nơi hạnh phúc an bình chứa chan.
Các câu chuyện về các nhân vật có thật
trong xã hội được kể ở trên quả thật một lần nữa khiến chúng ta thấm thía về những
lời dạy vàng ngọc của Đức Phật về “Nhân” và “Quả”.
Tâm Minh Ngô Tằng Giao
(12 - 2014)
Sưu tầm từ Internet
KHI NGƯỜI TA BỊ TỔN THƯƠNG!
Trong cuộc sống này đến một lúc nào đó
ta sẽ bị người khác làm tổn thương... Gia đình, bạn bè, người yêu...
Khi người ta bị tổn thương, người ta sẽ
đánh mất niềm tin...
Khi người ta bị tổn thương, mọi thứ có
thể lành theo thời gian, nhưng những vết sẹo sẽ còn mãi.
Khi người ta bị tổn thương, người ta sẽ
đề phòng mọi thứ để không bị tổn thương lần thứ 2.
Khi người ta bị tổn thương, người ta sẽ
phải chịu đau đớn về tinh thần, quỵ ngã...
Khi người ta bị tổn thương, người ta có
thể làm những việc rất xấu, ích kỷ.
CON TIM THIÊN CHÚA LÀ NƠI TRÚ ẨN CỦA TỘI
NHÂN Khi người ta bị tổn thương, người ta sẽ cố gắng vượt qua nhưng nó sẽ theo
ta cả đời.
Khi người ta bị tổn thương, người ta cần
mọi người ở bên để hàn gắn lại mọi thứ.
Ai trong đời chả bị tổn thương, chả bị
đau đớn vì những điều đó.
Có người không vượt qua được.
Có người vượt qua được, nhưng ai dám chắc rằng khi người ta nhìn lại người ta không thấy đau.
Đừng trách những người làm tổn thương bạn.
Hãy vượt qua, hãy cố gắng nhìn lại và coi nó như một bài học cho cuộc đời.
Đừng bao giờ nhìn vào một người và đánh
giá người ta khi ngã, mà hãy nhìn và đánh giá khi người ta đứng lên sau khi
ngã.
Và khi bạn bị tổn thương không có nghĩa
là bạn được quyền làm ai khác tổn thương nữa...
Sưu tầm