MỘT ĐÊM TRĂNG.
 

“Khu vườn này sẽ đẹp một đêm trăng”
Chàng ngẫu hứng đọc 4 câu thơ mà tôi chỉ nhớ một câu cuối cùng này.
Chàng cầm ly rượu đang uống dở, bước đi chậm trong vườn ngang qua  tôi còn thấy mùi nước hoa đàn ông hay mùi đàn ông lạ lẫm mà tôi chưa từng gặp.
Đêm ấy một đêm đầu mùa hè không trăng sao nhưng là một đêm dịu mát với không khí muà Xuân còn lưu luyến ở lại, khí hậu càng về khuya càng có chút hơi lạnh lẫn với mùi hoa Ngọc Lan, cây hoa cuối vườn.
Chàng đâu biết rằng đối với tôi dù đêm không trăng hay đêm có trăng đều đẹp và nên thơ khi có chàng hiện diện..
Lần đầu tiên gặp chàng tôi như đã bị chàng mê hoặc.
Chàng đã đến nhà tôi đêm tiệc mùa hè với vợ chồng người bạn thân của chàng và cũng là bạn đàn anh của tôi. Từ buổi chiều chúng tôi nướng BBQ trong vườn , vừa ăn vừa uống rượu và chuyện trò. Chàng nổi bật trong đám đàn ông cùng trang lứa, dáng cao, có nét bụi bặm gian truân, chàng có thể nói chuyện chính trị với người này thật sinh động, sắc bén như dao kiếm nhưng khi quay qua một phụ nữ kia chàng dịu dàng nói về văn thơ mượt mà như gấm lụa.
Tôi không thích nói chuyện về chính trị cũng không có khả năng văn thơ, bỗng thấy mình vụng về tầm thường với chàng, nhưng chàng đã cho tôi nhiều cơ hội để tiếp cận chàng, chàng hỏi tôi về khu vườn, những loại cây, loại hoa…tôi đã hồi hộp và hãnh diện đưa chàng đi quanh vườn, cùng chàng bước trên cỏ xanh hay trên từng phiến gạch trắng trong bóng tối mờ của ngọn đèn từ patio hắt ra, thỉnh thoảng chàng đưa tay đỡ tay tôi khi đi qua lối hẹp giữa hai buị hoa nên tôi cảm thấy tự tin và dạn dĩ hơn khi giới thiệu:
-         Này anh, đây là lò sưởi, lò sưởi có trải những viên bi lóng lánh đủ màu, em ước gì có một mùa Đông lạnh để được đốt lửa lên và ngồi đây ngắm ngọn lửa nhảy múa trong màu sắc tuyệt vời từ những viên bi.
-         Tiếc rằng thành phố chúng ta hiếm khi có mùa Đông lạnh, lò sưởi này đẹp lắm, chỉ để trang trí cho khu vườn mà thôi.
-         Này anh, kia là thư phòng, một thư phòng giữa vườn hoa,  em thích nhốt mình trong đó đóng kín cửa lại và đọc sách mải mê.
-         Em thật là đặc biệt, một cô gái mà anh chắc rằng nhiều chàng trai muốn làm thân và tìm hiểu..
Ngay lúc ấy tôi đã ngước nhìn chàng và hỏi thầm: :” Có anh không?”
Tuyết Dung bạn thân của tôi cũng  ngưỡng mộ chàng lắm, nàng nói với tôi:
-         Anh ấy thật có duyên, không biết anh đã có vợ hay người yêu chưa nhỉ?
Tự nhiên tôi khẳng định:
-         Làm gì có, nếu không anh chẳng đến đây một mình.
Tuyết Dung nói đùa:
-         Chẳng lẽ một con người tài hoa thế mà ….còn ế ẩm đến giờ này, tuổi đời cũng  40 chứ ít gì.
Tôi cũng đùa:
-         Thì hai đứa mình cũng…xinh đẹp, cũng…tài hoa. Này nhé cả hai cùng tốt nghiệp trường dược hạng cao, cùng có công việc ngon lành mà cho đến bây giờ  mỗi đứa đều qua tuổi 30 mà vẫn…ế chồng đấy thôi.
Tuyết Dung vênh mặt:
-         Tại chúng mình kén chọn chứ bộ, với lại có nhiều anh … không dám với cao, không dám làm quen với chúng mình.
-         Tuyết Dung nói y hệt như mẹ tôi, con gái đã xinh lại học giỏi thì…có nước ế chồng.
Tôi là con một, cha tôi mất cách đây vài năm, mẹ luôn mong mỏi tôi lấy chồng để nhà thêm người nhưng hình như duyên số chưa đến với tôi, có một thời  bên cạnh những chàng trai theo đuổi tôi đã tìm được người cuả lòng, anh nói thương yêu tôi rất nhiều vậy mà anh lại ngã lòng với một cô gái khác, cô cũng học y khoa như anh, gia đình cô giàu sang và danh gía. Mối tình đầu ngây thơ và trong trắng của tôi bị phản bội tôi đâm ra tránh né và không tin tưởng có lòng chung thủy của đàn ông..
Ngày tháng cứ thản nhiên đi qua đời tôi, tôi nghe tin anh chàng bác sĩ của mối tình đầu đang sống đời  hạnh phúc giàu sang như ý anh
Còn tôi, mỗi lần tới kỷ niệm sinh nhật mình tôi phải dấu tiếng thở dài vì sợ mẹ tôi buồn.
 
                        ************************
“Khu vườn này sẽ đẹp một đêm trăng”
Câu thơ ấy đã ám vào đầu óc tôi như một lời hẹn thề.
Tôi nhất định sẽ tổ chức một đêm tiệc mùa Thu, vào một đêm trăng vì chàng, vì câu thơ chàng đã thốt ra. để làm vừa lòng người thơ cuả tôi..
Tôi được biết chàng là người giỏi về công việc làm ăn kiếm tiền và cũng rất giỏi văn thơ, chàng được cả hai thứ để quân bình trong cuộc sống.
Người ta không chỉ miệt mài kiếm tiền.
Người ta cũng không thể nhịn đói để làm thơ, yêu thơ..
Một đêm trăng mùa Thu gợi tôi nhớ thời bé dại, tôi đã từng ngước mặt lên trời cao thăm thẳm để nhìn trăng, nhìn chú cuội ngồi gốc cây đa và mơ ước được bay lên cung trăng ngồi với chú cuội.
Bây giờ một đêm trăng mùa Thu tôi chỉ mơ ước được gặp chàng.
Tôi mua sắm cho một buổi cỗ đêm rằm trung thu những chiếc lồng đèn xếp đủ màu sẽ thắp nến treo quanh vườn, các món ăn như bưởi chín vàng, hồng chín đỏ, bánh trung thu nướng, bánh trung thu dẻo, trà ngon và rượu ngon
Tôi thêm một món ăn khuya nhẹ nhàng là món cháo, tôi hỏi ý  anh Lân bạn chàng là nên nấu cháo gà hay cháo vịt, vô tình anh Lân trả lời tôi:
-         Cô làm cháo vịt đi, cái người thơ kia thích ăn cháo vịt lúc nửa đêm khi chúng tôi không ngủ.
-         Ở California có quán cháo vịt nào lúc nửa đêm hả anh?
-         Chúng tôi tự nấu mà, cũng có đủ hành gừng và rau răm ngon chẳng thua nhà hàng. Mỗi lần tôi đến nhà anh ta chơi khuya đều nghĩ đến món này.
Tôi sẽ vì chàng o bề nồi cháo vịt thật ngon. Tuyết Dung sẽ phụ tôi nấu nướng và bày biện cỗ để đón khách.
Toàn là khách quen như đêm mùa hạ vừa qua. Đã mấy tháng tôi không gặp chàng kể từ lần hội ngộ đâu tiên ấy.
Khu vườn của nhà tôi đêm nay thật đẹp, tôi đã gọi thợ đến cắt cỏ và tiả hoa lá từ tuần trước, những cây hoa hồng tận tụy nở hoa đẹp vào mùa Thu dù không rực rỡ bằng những cánh hoa đầu Xuân hay vào hạ, ao sen nhỏ nơi góc vườn đã ra hoa màu trắng tinh khôi trong đám lá xanh, màu trắng tinh khôi như tình cảm cuả tôi dành cho chàng..
Mẹ tôi thường tìm cớ đi vắng cho tôi tiệc tùng vui tiếp bạn bè, bà luôn khích lệ tôi giao thiệp rộng  để có nhiều cơ hội gặp được người ưng ý.
Khách đến đông vui, bao nhiêu người cũng không đem đến cho tôi niềm vui bằng khi chàng đến.
Chàng có mang hào quang đâu mà sao toả sáng trong tôi đến vậy? chàng có đẹp hoàn mỹ đâu mà sao tôi không thấy ai hơn chàng?  Khuôn mặt chàng dài, đôi chân mày rậm và đôi mắt mí lót, khi chàng cười ánh mắt ngời sáng reo vui.
Đêm đã bắt đầu, đêm nay là đềm rằm trung thu trăng sẽ lên và sẽ là một đêm trăng đẹp đẽ ấm cúng nhất cuả tôi..
Các bạn tôi sẽ hát ca đón trăng.
Chàng đứng bên tôi, ngắm những chiếc đèn xếp màu hồng, màu vàng, màu đỏ đã được thắp nến treo rải rác quanh vườn chen lẫn vào cành cây hay bụi hoa và khen:
-         Đẹp quá, mới nhìn anh thấy một góc phố cổ Hội An với những chiếc đèn lồng
Tôi tò mò:
-         Hội An là quê anh à?
-         Vâng, quê anh, là một nơi nghèo khó anh đã sinh ra và lớn lên, anh đi đâu cũng mang quê cuả mình theo.
-         Anh làm em thích Hội An cuả anh rồi.
Chàng ngước lên nhìn bầu trời, ánh trăng tròn từ lúc nào và chàng mỉm cười đôi mắt chàng reo lên và chàng cũng reo lên::
-         Trăng đã lên rồi kià em.
Giọng chàng thân thiện ngọt ngào và tự nhiên như chúng tôi đã quen nhau từ lâu lắm, có lẽ vì chàng lớn tuổi hơn tôi và vì chàng là bạn của vợ chồng anh Lân, đàn anh cuả tôi..
Chàng nói tiếp:
-         Em thấy chưa, khu vườn nhà em càng đẹp thêm đấy. .
-         Anh có thích không?
-         Sao lại không chứ với một phong cách nên thơ như đêm nay..Có trăng và hoa
-         Cám ơn anh đã cho em ý tưởng đón trăng trong vườn nhà, hoa Ngọc Lan, hoa Hồng nở thường trực suốt từ muà Hạ đến giờ, may quá hoa sen mới nở một tuần nay, còn những Cúc vàng Cúc trắng và hoa Thạch Thảo tím thì có lẽ đến chậm hơn anh ạ.
Chàng ngạc nhiên:
-         Sao lại cám ơn anh?
-         Anh quên mất câu thơ “Khu vườn này sẽ đẹp một đêm trăng” rồi sao? Thơ cuả anh đấy trong đêm tiệc muà Hè vừa qua tại đây, anh không  nhớ nhưng em vẫn nhớ..
-         A, thì ra thế, câu thơ bất chợt nên anh đã để thơ bay theo gió rồi, bây giờ anh phải cám ơn em đã giữ lại giùm anh một câu thơ.
Tôi bẻn lẻn:
-         Hôm ấy anh đọc đến 4 câu thơ mà em chỉ nhớ một câu này thôi, em vụng về quá.
Chàng nói như vỗ về:
-         Em dịu dàng lắm chứ.
Tôi thấy ánh trăng đêm rằm đẹp và ấm áp quanh tôi., và chàng đẹp và ấm áp hơn cả ánh trăng.
Khi chàng ngồi xuống bên chiếc bàn kê gần lò sưởi thì tôi phải đi tiếp các bạn bè khác, tôi thấy Tuyết Dung và một hai người nữa đã ngồi cùng bàn với chàng..Một số bạn khác thì ngồi nơi bàn trong patio, một vài bạn thì ngồi nơi chiếc ghế xích đu rộng lớn vừa đong đưa vừa chuyện trò.. Chỗ nào cũng rượu đầy chai và rượu được rót ra ly.
Thấy chàng ngồi gần và nói chuyện với Tuyết Dung lòng tôi không vui. Thật ra chàng xã giao giỏi, luôn tìm cơ hội chuyện trò và  làm vừa lòng mọi người dù nam hay nữ, dù họ ở độ tuổi nào, chàng tỏ ra trân trọng và quý mến họ .
Món cháo vịt đã được nấu nướng ngay trong patio, khu vườn được thiết kế có chỗ nấu ăn , có tủ bát đĩa và bồn rửa chén bát tại đây, không khí ngoài trời mát mẻ hình như ai cũng sảng khoái  thưởng thức tô cháo vịt nóng với rau răm và những sợi gừng thái chỉ, với hạt tiêu và ớt hiểm xay. Thịt vịt thì đã lạng bỏ xương, những miếng thịt xắt mỏng mềm mại chín tới rất vừa ăn.
Tuyết Dung rất nhanh nhẹn phụ tôi, sau món cháo vịt chúng tôi bày trà nóng và ăn cỗ trung thu, người ta cùng nhắc lại chuyện chú Cuội của một thời tuổi thơ, chuyện Hằng Nga và Hậu Nghệ, chuyện vua Đường Minh Hoàng….chuyện nào cũng làm chàng vui và tham gia góp lời..
Sau tiệc trà bánh chúng tôi lại nhấp rượu . Tôi muốn đêm dài thêm, trăng sáng thêm, các bạn tôi sẽ ở đây lâu thêm, chàng sẽ bên tôi cho đến lúc đêm tàn nguyệt tận.
Nhưng khách đã tự tay dọn dẹp phần cuả mình và lần lượt cáo từ vì họ không muốn làm phiền chủ nhà.
Cũng như mọi người chàng đã ân cần nói lời cám ơn tôi, chàng bắt tay tôi tạm biệt, cảm giác bàn tay tôi nằm trong bàn tay chàng tôi còn run lên cho đến lúc này khi nhớ lại
Tất cả đến và đi như một giấc mơ, một giấc mơ đẹp.
Tôi tự thưởng cho tôi một ly rượu để hồi tưởng lại những giây phút vừa qua, ngồi vào chiếc ghế chàng đã ngồi, để bàn tay lên bàn nơi chàng đã chạm vào và tưởng như tôi và chàng đang đối ẩm đêm trăng khi trăng càng về khuya càng sáng.
Tối nay khác hẳn tối mùa hè trước, chàng đã nói chuyện với tôi khá nhiều, có lúc tôi và chàng đứng riêng hình như chàng nhìn tôi sâu lắng hơn? Hình như chàng nói với tôi âm điệu trìu mến hơn? Và chắc chàng sẽ không quên những gì tôi đã đáp lời chàng, ẩn chứa nhiều tình cảm thân mến…
Nếu chàng cũng yêu tôi như tôi đã yêu chàng thì sớm muộn gì chàng sẽ tìm đến tôi . Tôi mỉm cười sung sướng và đợi chờ một tình yêu ở phiá trước..
Ánh trăng hắt trên bờ tường và hoa hồng trữ tình dưới chân tôi khi tôi đi dạo một vòng trong vườn nơi mà lúc nãy tôi và chàng đã đi qua. Trăng rằm đẹp mà ngắm một mình uổng phí quá, tôi ước gì chàng quay trở lại, chỉ riêng tôi và chàng sẽ cùng ngắm trăng suốt đêm nay.
Tiếng điện thoại ở đâu đó bỗng reo lên, tôi luống cuống đi tìm chiếc cell phone để xa, nơi chiếc ghế xích đu. Hay là chàng thần giao cách cảm  biết tôi đang đợi mong chàng sẽ đến với tôi? dù chàng chưa xin số cell phone của tôi nhưng nếu muốn biết thì đâu có khó khăn gì, chàng đã hỏi xin từ vợ chồng anh Lân.chăng?
Anh ơi, khu vườn này sẽ đẹp một đêm trăng và chỉ đẹp khi có anh và em.
Tôi vội vàng không kịp nhìn số phone người gọi, mở phone ra vì chỉ sợ tiếng phone sẽ dứt vì đợi quá lâu.
-         Hello..…
Tiếng của Tuyết Dung ân cần:
-         Bạn đi ngủ chưa? Hôm nay bạn tiếp khách bận rộn và mệt lắm đó.
Tôi hơi thất vọng khi nhận ra tiếng cuả Tuyết Dung chứ không phải là chàng, mà trách chi chàng, đêm nay chàng đã cho tôi quá nhiều những giây phút hạnh phúc rồi....
-         Chưa ngủ đâu Tuyết Dung ơi, tôi còn ngồi ngoài vườn…tiếp tục ngắm trăng khuya.
Tuyết Dung lí lắc:
-         Phải rồi, ai cũng khen đêm nay khu vườn cuả nhà bạn đẹp lắm, nhất là anh chàng độc thân 40 tuổi mà còn…ế ẩm ấy...
Tôi hồi hộp và tò mò:
-         Anh ấy nói với Tuyết Dung thế à? Hai người nói chuyện gì lâu thế và là hai người ra về sau cùng ?
-         Ừ, không ngờ anh chàng lãng mạn lắm cơ, anh chàng có vẻ thích tôi, lúc nãy vừa ra khỏi nhà bạn, anh đã mời tôi đi ra biển để ngắm trăng, tôi đang lái xe hướng ra biển đây.
Tôi chết lặng cả người, chiếc cell phone nhẹ tênh mà dường như tôi cầm không nổi . Tuyết Dung nói tiếp:
-         Anh ấy nói rằng muốn đi cùng tôi ngắm trăng cho đến khi trăng tàn trên biển, Thú vị quá, tôi chưa bao giờ thấy trăng tàn trên biển
Tôi chới với như cánh diều vừa đứt giây, đầu óc tôi choáng váng vì men rượu và vì những lời nói vô tình cuả bạn tôi. Chàng vừa cho tôi hạnh phúc và hi vọng sao lại cho tôi nỗi thất vọng khổ đau thế này?
 Tuyết Dung vẫn ríu rít, rõ ràng là nàng đang vui lắm:
-         Thôi bạn nghỉ đi, tôi gần đến biển rồi, mải nói chuyện lỡ đi lạc anh ấy đợi,  mai mốt tôi sẽ kể bạn nghe có một đêm trăng sáng ngoài biển khơi, có hai người…
-         Tạm biệt ..…
Tai tôi như ù đi, mắt tôi hoa lên, tôi không muốn nói muốn nghe gì thêm nưã. Tôi cúp phone và ném nó trở lại nơi ghế xích đu rồi buông mình ngồi xuống. Thì ra  chàng và Tuyết Dung đã cảm mến nhau, đêm nay tôi đã vô tình tạo cơ hội cho họ gần gũi và chia sẻ tâm tình.
Ánh trăng rằm xinh đẹp đêm nay là cuả chàng với Tuyết Dung, không phải cuả chàng với tôi.
Có lẽ giờ này chàng và Tuyết Dung đang sánh đôi đi dạo trên bờ biển, sóng đêm dữ dội lắm, sóng sẽ ào ạt lên bờ nhưng họ bên nhau chàng sẽ che chở cho Tuyết Dung,  họ sẽ nắm tay nhau, họ sẽ nhìn nhau đắm đuối .
Biển rộng đêm dài và trăng sóng sánh trải trên mặt biển đẹp như mơ...
Tôi nghĩ thế và mặc cho dòng nước mắt hờn tủi nhạt nhoà.
Trăng vẫn sáng, soi thấp thoáng bóng cây trong vườn, nhưng tôi biết trăng trong vườn nhà tôi không đẹp bằng trăng trên biển kia.
Vầng trăng Thu vườn nhà tôi bỗng chỉ là một vầng trăng vô duyên, bội bạc, vầng trăng lạnh lẽo tứ bề và lạnh buốt trái tim tôi...
     Nguyễn Thị Thanh Dương.

           ( August, 8- 2015)


VẪN  CÒN  XỨNG  ĐÔI .


                                Tình yêu ấy, khi em hai mươi tuổi,
                        Anh dịu dàng và thanh lịch như thơ,
                        Em cô bé hay mộng mơ, hờn dỗi,
                        Lấy nhau rồi, hai đứa xứng đôi chưa !     
Chúng tôi đi dọc theo bờ sông, gió buổi chiều nhẹ lay động những ngọn cỏ ven bờ. Nhà anh ở bên kia sông, qua cây cầu Tứ Quý, bên ấy có những vựa củi, nhưng nhà anh không có vựa củi nào cả, cha mẹ anh chỉ đi làm thuê cho người ta, bổ củi hay khuân vác củi cho những khách hàng.
Đến chân cầu anh dừng lại, bảo tôi:
-         Thôi em về đi!
Tôi chần chờ chẳng muốn chia tay:
-         Còn sớm mà!
-         Muộn rồi đấy, em nên về kẻo ba má em lại la.
-         Vậy anh cho em tiễn anh thêm một đoạn cầu !
Anh nắm tay tôi, hai đứa đi lên cầu, dòng sông ở dưới không sâu, không đủ soi bóng hình hai đứa, nhưng tôi đoán là xứng đôi lắm, dáng anh gầy  thanh tao, và khuôn mặt có đôi mắt sáng đã làm tôi say đắm, tôi luôn yêu những người đàn ông có nét hao gầy, có nét phảng phất buồn như thế. Vậy mà ba má tôi đã chê anh, nói anh không xứng với tôi, có lẽ vì anh xuất thân là con nhà nghèo nơi xóm củi, còn tôi ở trong phố chợ, dù nơi tôi ở chỉ cách anh một cây cầu, mà hai cảnh sống, hai cuộc đời khác biệt.
Đến giữa cầu thì anh cương quyết nói như ra lệnh:
-         Em quay về đi!
Nước mắt tôi lung linh như mặt sông đang gợn sóng vì gió ở dưới chân cầu:
-         Anh ráng đợi em nhé, em sẽ thuyết phục ba má, trình bày cho ba má hiểu chuyện của chúng mình.
-         Anh luôn yêu em và mong được cưới em làm vợ, chỉ còn đợi quyết định phía nhà em thôi. Ơ kìa! Sao em lại khóc? Lúc nãy em đã hứa với anh là không bao giờ khóc nữa mà.
Tôi quay lưng và bước đi, chỉ sợ mình lại khóc oà lên như một đứa trẻ con, rồi cả anh và tôi sẽ chẳng ai đủ sức cất bước về hướng nhà mình.
Về đến nhà, tôi nhất định sẽ tìm cách nói chuyện với ba má tôi, chắc phải nói với má trước, vì đàn bà bao giờ cũng dễ xiêu lòng hơn. May quá ba đi vắng, chỉ có mình má ở nhà, má đã hỏi tôi trước:
-         Con đi đâu mà giờ này mới về? Chắc lại ra bến sông phải không? Má nghe người ta nói nhiều lần con đã hẹn hò với trai ở nơi đó.
Má đã khơi ra nên tôi dễ dàng đi ngay vào câu chuyện:
-         Má biết rồi mà, tụi con thương nhau, anh muốn xin cưới con.
-         Cái thằng bên xóm củi ấy hả?. Trời ơi, bao nhiêu đám tươi tốt con không lấy, lấy chi cái thằng con nhà nghèo đó?
Tôi khẩn khoản, năn nỉ:
-         Nghèo giàu không thành vấn đề, con yêu anh ấy. Tương lai ở trong tay mình má à, con bảo đảm  sau này tụi con sẽ ăn nên làm ra, giàu có như ba má đây. Vả lại nhà mình giàu rồi cần chi tiền bạc nữa mà phải lấy chồng giàu?
Tôi cãi ngang cả làng cãi không lại huống hồ gì má tôi, rồi tôi khóc lóc và…đe doạ:
-         Nếu không lấy được anh ấy, con sẽ nhảy xuống sông bên xóm củi tự tử, để được gần anh ấy suốt đời.
Hiệu nghiệm không ngờ, má tôi hoảng lên, và phải…năn nỉ lại tôi:
-         Thôi để từ từ má bàn với ba rồi lo cho con. Đừng có làm gì bậy nghe con?
Thế là ba má tôi đồng ý, còn bên anh lo…đi vay nợ để cưới vợ cho anh. Chúng tôi được công khai gặp gỡ nhau và tha hồ bàn tính chuyện tương lai. Anh muốn chúng tôi sẽ có hai đứa con, một trai một gái là đủ, tôi “xung” hơn, tha thiết hơn:
-         Không, em muốn chúng mình sẽ có 10 đứa con cơ,  5 đứa con trai giống hệt anh, 5 đứa con gái giống hệt em, nhìn vào lũ con, ai cũng sẽ thấy tình yêu của chúng mình, hạnh phúc của chúng mình.
Anh mắng yêu tôi:
-         Em làm như em là bà mẹ Âu Cơ của huyền thoại Việt nam ấy, đẻ 100 đứa con, 50 đứa lên non, 50 đứa xuống biển. Đẻ nhiều con , cho nên dân tộc Việt nam mới điêu linh ba chìm bảy nổi. Đẻ ít con để còn thì giờ mà chăm sóc chúng, em ơi.
Những giấc mộng, những ước mơ không mất tiền thì tội gì không…phung phí cho thoả lòng? chứ tôi cũng không thể tưởng tượng làm cách nào để nuôi được 10 đứa con với tính cách tiểu thư của tôi.
Ngày đám cưới đã đến, tôi chỉ trang điểm sơ sơ cũng đủ đẹp, vì tôi đã… đẹp sẵn rồi. Hồi còn học trung học đã có mấy thằng bạn cùng lớp thích tôi, trong số đó có một thằng học giỏi môn Toán nhất lớp, nó là  “thần tượng” của bao nhiêu đứa con gái…dốt toán như tôi. Mỗi lần gặp tôi, thằng giỏi toán đâm ra vụng về, bối rối, không biết…tính toán gì cả. Nhiều khi không biết làm gì, nói gì, nó chỉ đưa tay lên…gãi đầu, dù rằng đầu nó không hề ngứa. Tôi tin chắc thế, vì chẳng lẽ tôi làm nó…dị ứng đến thế sao ?
Có lần nó vừa phóng xe đạp ra phía cổng trường thì gặp tôi đang bước vào làm nó…mất phương hướng, lái xe tông ngay vào tường, ngã cả người lẫn xe và đầu sưng u lên một cục, nó “tổn thất” vì tôi như thế mà tôi vẫn chẳng hề xót thương. Hôm nay tôi ngang nhiên đi lấy chồng, chẳng biết nó sẽ…sống ra sao nếu không có tôi để mà thương nhớ?
Trong tiệc cưới, ai cũng khen vợ chồng tôi đẹp đôi, xứng lứa. Tôi đã đạt được ước vọng, lấy người mình yêu, người chồng đẹp trai, thanh tao như trong tiểu thuyết, mà tôi, con bé lãng mạn ngay từ thuở mới lớn đã mê thơ văn, nên mê cả người tao nhã, đầy tính chất thơ văn như anh.
Đêm tân hôn, trong ánh đèn ngủ màu hồng ấm cúng, anh đã nhìn tôi bằng ánh mắt sâu thẳm chứa chan tình, anh kéo tôi lại gần anh, tôi chưa kịp đáp lại ân tình ấy thì…một cảm giác hụt hẫng làm tôi giật mình mở bừng mắt……
Trong bóng đêm tôi mơ màng tự hỏi anh đâu rồi? người tôi yêu đâu rồi? Tại sao ánh đèn màu đêm tân hôn vụt tắt, trời tối om thế này?
Tôi định thần lại, mắt đã quen dần với bóng tối và nhìn kỹ chú rể đang nằm cạnh tôi, là một gã đàn ông trung niên đang nằm ngủ, ngáy khò khò, không hề biết mình đang bị dòm ngó, anh ta cởi trần mặc quần đùi, cái bụng to kềnh vì mỗi ngày nốc mấy chai bia và mỗi weekend thì không thể đếm nổi bao nhiêu chai.
Tôi thử sờ vào người anh ta xem đây là mơ hay thực thì anh ta…động đậy và trở mình ngủ tiếp, ngáy khò khò tiếp, lưng anh quay về phía tôi, nguyên một cái lưng to bè bè như tấm phản, núng nính những mỡ.
Tôi rên rỉ âm thầm “ Anh ơi, thơ văn muôn đời vẫn đẹp, còn anh sao đổi thay thê thảm thế này?”
Thì ra cái thời mà tôi yêu anh, chàng trai thanh lịch ở xóm củi bên kia cầu Tứ Quý của hơn 20 năm về trước, chẳng hiểu sao đêm nay tôi vừa mơ lại, vừa sống lại??
Hay thượng đế thấy cuộc đời trần trụi quá, nên thỉnh thoảng…biếu tặng con người những giấc mơ đẹp để…an ủi.? Tiếc rằng giấc mơ không dài hơn, để bây giờ tôi tỉnh giấc nửa đêm, nhìn thấy sự thật phũ phàng của đời mình là đây.
Tôi xót xa tiếc thương thời quá khứ, người chồng hay uống rượu và quát tháo tôi mỗi khi say xỉn đã thay thế cho chàng trai hiền lành tao nhã như trong văn thơ thuở ấy .Nhưng tôi cũng chẳng vừa, cũng chanh chua đanh đá quát lại anh ta, sẵn sàng cãi nhau tay đôi với anh ta bất cứ lúc nào khi cần, cho nên những “ cuộc chiến” giữa hai vợ chồng tôi luôn cân bằng ngang sức, bất phân thắng bại.
Sau khi lấy nhau, chúng tôi chẳng hề làm giàu được như tôi đã…ba hoa hứa hẹn với má tôi, chúng tôi chỉ có 2 đứa con mà còn nghèo rớt mồng tơi, không đủ tiền nuôi con. Cũng may, nếu mộng ước nào cũng thành sự thật, tôi đẻ 10 đứa con thì chắc đàn con tôi …phải tự đi bán vé số để mà nuôi thân, chứ tôi nuôi gì nổi.  Nhờ có ba má tôi đỡ đần, vợ chồng con cái tôi mới đỡ khổ và vượt biên sang đến Mỹ.
Tôi trở mình qua lại mấy lần cố dỗ giấc ngủ, may ra gặp lại giấc mơ lúc nãy, nhưng vô ích, mà còn làm anh ta thức giấc theo, giọng anh ta lè nhè vì còn mê ngủ:
-         Làm gì mà cục cựa hoài vậy, không cho người ta ngủ?
Tôi thở dài, nuối tiếc :
-         Em vừa thấy một giấc mơ.
Anh ta cằn nhằn:
-         Dẹp giấc mơ của cô đi, để yên cho tôi ngủ.
Ôi, người chồng vô tâm, người chồng ích kỷ, anh ta chỉ lo giấc ngủ cho mình mà không hề quan tâm, thắc mắc xem tôi đã mơ thấy gì, đã trăn trở điều gì? Để trong bóng đêm, khi cuộc đời ngoài khung cửa chưa kịp vươn mình thức dậy, tôi sẽ tạm quên đời, tôi sẽ chia sẻ cho anh giấc mơ với những cảm giác êm đềm, những tình cảm thuở ban đầu thánh thiện của cả hai người. Tôi thất vọng nhìn anh ta và ước gì mình đủ sức mạnh và đủ can đảm…đạp anh ta rớt xuống giường cho rồi!
Anh ta vẫn tiếp tục ngủ và ngáy khò, dễ dàng như con thuyền tách bến đương nhiên trôi ra sông.  Đêm tĩnh lặng, buồn chán, tôi cũng mệt mỏi dần thiếp đi lúc nào không hay.
Khi cả hai vợ chồng cùng thức giấc thì đã 6 giờ sáng, cả hai vội vàng vùng dậy để chuẩn bị đi làm. Tôi và anh ta cùng vào bathroom một lượt, vì chẳng ai chịu nhường ai cả.
Giấc mơ lúc nửa đêm vẫn còn ám ảnh tôi.Tôi xịt kem đánh răng, anh ta cũng xịt kem đánh răng, cả hai cùng lo đánh răng thật nhanh cho kịp giờ. Tôi nhìn vào gương, không thấy hai khuôn mặt , một đẹp trai, một xinh gái, như trong giấc mơ, như trong quá khứ, mà chỉ thấy hai khuôn mặt lạ lùng trong đó, gương mặt anh ta to tròn, cằm có nọng phệ xuống, dân nhậu mà, uống bia rượu nhiều, ăn đồ nhắm nhiều, nên thân thể tự do phát triển.
Còn gương mặt mụ đàn bà kia, có những nét cau có… ẩn tiềm qua những nếp nhăn nơi khoé mắt, khoé môi, hình như bao nhiêu khó khăn, gian nan của cuộc đời đều đổ dồn lên khuôn mặt. Phải, mụ ta cau có, nhăn nhó vì cuộc sống tất bật, quay đi quay lại đã hết ngày hết tháng và hết cả tuổi thanh xuân mà đời vẫn chưa được nghỉ ngơi, vẫn một gánh lo âu trên vai, nếu chẳng may bị thất nghiệp thì lấy gì trả tiền nhà, tiền xe?
Tôi vừa đánh răng vừa đau đớn tự hỏi có phải đây là gương mặt xinh tươi của cô bé tuổi học trò năm xưa đã làm cho thằng bạn học giỏi toán nhất lớp si mê đến khù khờ không? Giá thằng bạn đó có dịp nào đến đây, gặp lại khuôn mặt này, liệu anh ta có còn bối rối, vụng về đến tối mày tối mặt mà đâm xầm vào vách tường ngã lăn ra như ngày xưa không? Ngày đó, tôi đi lấy chồng, nó đau khổ quá, năm sau thi rớt Đại học, tôi đã xinh đẹp thế đấy, tôi đã “tác hại” đến người khác như thế đấy.
Tôi chợt nhớ tới bài báo mà hôm qua tôi đã đọc trong hãng lúc giờ lunch, tôi chỉ đọc vài dòng đầu giới thiệu câu chuyện, chứ chẳng có thì giờ đọc cả bài báo dài, nhưng cũng đủ hiểu đại khái là, có một ông cựu chiến binh Mỹ xưa chiến đấu ở Việt Nam, đang đi tìm người yêu ở Mỹ sau 40 năm biệt tăm biệt tích. Thuở ông 20 gặp cô 18, ông lên đường sang Việt Nam chiến đấu, trở về Mỹ, ông đã hai lần lấy vợ và hai lần…chôn vợ. Bây giờ ông cô đơn, muốn tìm lại người xưa, ông đã đăng lời nhắn, đăng hình cô trên báo, nghe có vẻ lãng mạn đấy, nhưng mà cũng không kém phần…dở hơi. Nếu yêu nhau sao không tìm nhau thuở còn thanh xuân, nay ông đã 60 còn tìm bà 58 tuổi làm gì? Để…khoe nhau tóc đã bạc, da đã nhăn, để dìu nhau  những bước đi… loạng quạng đến chốn hẹn hò xưa? Vì tụi Mỹ, ở lứa tuổi 60 trông đã già ngắc rồi, đã run rẩy rồi. Cái tin nhắn trên báo không biết kết quả ra sao, nhưng nếu tôi là bà kia, thì chẳng đời nào liên lạc với ông đâu, vì ông đã 2 lần hớn hở lấy vợ, số ông sát thê, ngu gì tìm ông để tôi sẽ trở thành bà vợ thứ 3 cho ông mai táng. Nếu ông yêu tôi thì tại sao không đi tìm tôi ngay từ khi ông trở về Mỹ? khi ông còn trai trẻ để tôi sẽ là người vợ đầu tiên của ông, dù có vắn số, chết sớm cũng đành.
Tôi bỗng bật cười vì câu chuyện này, chồng tôi ngừng đánh răng tò mò hỏi:
-         Tại sao đang đánh răng mà cô lại cười như…con mẹ dở hơi thế?
      Tôi đã quen với những lời nói cộc cằn của anh ta.Tôi nghênh mặt đáp lại:
-         Em không dở hơi mà một câu chuyện dở hơi làm em buồn cười thôi.
-         Đã dậy trễ rồi mà còn “rảnh” nghĩ chuyện lung tung!
-         Anh khỏi phải lo cho em, chốc nữa lên highway em sẽ chạy 75 miles một giờ để rút ngắn thời gian và đến hãng còn sớm hơn nhiều người nữa kìa. Anh lo cho anh đi, chỗ anh làm còn xa hơn em.
-         Anh cũng…như em, chạy 80 miles một giờ là xong ngay.
Ít ra cũng có những lúc chúng tôi giống nhau, hợp nhau. Vợ chồng tôi luôn khắc khẩu, mở miệng ra là cãi nhau nhưng rồi đâu cũng vào đấy, có lẽ tình yêu mộng mơ thuở ban đầu, thuở son trẻ đã…bốc hơi, chỉ còn lại tình vợ chồng trần trụi và thực tế, vì những hệ luỵ của cuộc sống, những ràng buộc của con cái, nên đã quen dần và chấp nhận.
Người Việt Nam mình dù gì cũng còn tình còn nghĩa, còn biết chịu đựng. Tụi Mỹ, chỉ được cái bề ngoài, luôn có những lí do để tặng hoa cho nhau, tặng quà cho nhau, để ôm hôn nhau ngay trước công cộng, lúc nào cũng “I love you” và “I love you too”,vậy mà tỉ lệ li dị càng ngày càng cao.Thà… cãi nhau thường xuyên như vợ chồng tôi mà vẫn ở với nhau mới là một …tình yêu bất diệt.
Tôi lấy khăn rửa mặt và anh ta cũng đang rửa mặt. Tôi thấy hai khuôn mặt trong gương cùng già đi, cùng xấu đi, nỗi thất vọng vì anh ta không còn nữa, vì tôi cũng ….chẳng khá hơn gì, biết đâu anh ta cũng đã ngao ngán, thất vọng hình ảnh tôi, cô bé mơ mộng ngày xưa đã “biến dạng”.
 Ôi, ngày xưa! chàng trai trẻ thanh lịch bên xóm củi xứng đôi với cô gái dịu hiền xinh đẹp bên phố chợ bao nhiêu, thì ngày nay cái khuôn mặt to tròn có nọng của người đàn ông và khuôn mặt đầy nét cau có, nhăn nhó của mụ đàn bà trong gương kia vẫn còn xứng đôi bấy nhiêu.
                                
Nguyễn thị Thanh Dương.
                       VẦNG  TRĂNG  ĐI  LẠC.

Ly nói với mẹ, lấy một tuần vacation đi California để nghỉ ngơi, công việc ở hãng bận rộn làm Ly căng thẳng quá. Mẹ dặn dò luôn tiện con ghé thăm các bác, các chú hộ mẹ.
Thế nên chuyến đi của Ly vô tình được mẹ ủng hộ, mẹ sốt sắng lo cho Ly, sắp xếp khăn áo, đồ dùng cá nhân, cô con gái út của mẹ mà. Nếu mẹ biết mục đích chuyến đi của Ly, chỉ một điều duy nhất, Ly nhớ anh, muốn gặp mặt anh, thì chắc mẹ sẽ không sốt sắng thế, mẹ sẽ bảo Ly điên ! Vì con gái của mẹ bao giờ cũng cao giá, mẹ tự hào hai cô con gái của mẹ duyên dáng và có giáo dục đầy đủ hơn người.
Cùng một lúc Ly phải chia tay hai người Ly yêu mến, chị Ly đi lấy chồng và theo chồng về một tiểu bang khác. Còn anh, anh chẳng lấy ai cũng đi về một tiểu bang khác nữa.
Nước Mỹ rộng lớn quá nên người ta dễ đi xa, dễ chia lìa nhau. Chỉ còn hai mẹ con trong ngôi nhà, Ly lạc lỏng, cô đơn ngay trong nhà mình, Ly nhớ chị thì ít, nhưng nhớ anh thì nhiều, Ly yêu anh từ khi anh bắt đầu đến làm quen với chị Vi, nhưng chị có yêu anh đâu, chị đối với anh vì lịch sự, và xã giao mà thôi. Thế mà anh không biết, vẫn bỏ thì giờ đến nhà tìm chị, gặp chị. Căn nguyên do ông anh họ của Ly, là bạn thân của anh, tình cờ gặp lại nhau, anh họ Ly hí hửng mang anh đến giới thiệu cho chị của Ly. Anh đã chọn lầm người.
Những chuyến đi xa, những cảnh chia tay và gặp gỡ ở phi trường luôn làm Ly rộn rã, nôn nao, dù Ly không thích đi máy bay, độ cao làm Ly chóng mặt, và sau vụ 9-11 Ly thêm sợ hãi sự khủng bố.
Thế mà khi lên máy bay, Ly ngồi cạnh một gã trông rất “khủng bố”, dù gã đẹp trai. Đôi chân mày rậm, đôi mắt to đen dài đầy vẻ Trung Đông huyền bí, làm Ly lo cuống lên, thấp tha thấp thỏm  “canh chừng” gã, xem có bất cứ một cử chỉ hành động nào khác lạ đáng ngờ không! Nên Ly chẳng có thời giờ nào mà nghĩ đến anh.
Gã có vẻ muốn làm quen với Ly, nhưng Ly chỉ đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm trang nên gã không thể nói chuyện với Ly được câu nào.
Chợt gã đứng dậy rời khỏi ghế, Ly hồi hộp nhìn theo, thật kinh khủng nếu gã giở trò gì, nhưng gã đi vào…restroom, và trở lại bình thường. Ly thở phào nghĩ thầm: “ Vậy mà làm người ta hết hồn”.
Cuối cùng máy bay hạ cánh an toàn tại phi trường Long Beach, gã “khủng bố” nói với Ly trước khi chia tay:
-         Chắc tôi vô duyên lắm, nên suốt trên chuyến bay cô có vẻ ghét tôi, chẳng thèm nói chuyện với tôi.
Ly thấy ân hận và tội nghiệp gã :
-         Tôi xin lỗi, tôi chỉ vô tình thôi.
Và Ly ban tặng gã…một nụ cười rất xinh (như người ta thường khen ngợi thế) coi như món quà chuộc lỗi.
Ly thuê khách sạn gần nơi anh ở, anh họ Ly đã cung cấp địa chỉ và số phone của anh nhân dịp Ly đi California “nghỉ mát”. Anh họ Ly cũng…khờ lắm, chẳng biết rằng thằng bạn anh đang làm điên đảo Ly, cứ dặn Ly khuyên bảo anh đừng buồn, hãy quên chị Vi đi, chuyện gì qua cho qua luôn.
Một ngày đầu thăm họ hàng, hôm sau Ly gọi cho anh, cô bé kiêu kỳ, luôn nhìn”trên mây” để bao nhiêu chàng trai chạy theo làm quen phải mỏi mệt, lại đang “hạ cánh”tìm anh, cuộc đời mâu thuẫn và bất ngờ thế đấy.
Tiếng chuông điện thoại bên anh reo lên cũng đủ cho Ly thấy thân thương.  Ly chợt rụt rè:
-         Chào anh, em là Ly đây !
-         À Ly...cả nhà vẫn khoẻ hở em?.Anh lịch sự và dè dặt.
-         Cả nhà em bây giờ chỉ có mẹ em và em thì vẫn khoẻ. Anh có biết em đang ở đâu không? Em đang rất gần với anh đấy, chỉ cách vài con đường thôi.
Anh ngạc nhiên:
-         Thế à! Ly đi thăm ai đấy?
-         Em ấy hả, em đi thăm họ hàng và...thăm anh luôn. Anh không muốn mời em đi ngắm cảnh California sao?
Anh cười:
-         Em vẫn vui tính và lém lỉnh khác hẳn...
Anh bỏ lửng câu nói, Ly nói tiếp giùm anh:
-         Khác hẳn chị Vi chứ gì? chị Vi dịu dàng và ít nói hơn em.
-         Bây giờ anh đến đón Ly nhé?- Anh hỏi để lảng tránh- Ly thích ăn chè hay ăn kem?
-         Anh làm như Ly trẻ con lắm mà cứ đem đồ ngọt ra mời em ! Em chỉ muốn...
-         Em muốn ăn gì anh cũng sẵn sàng, Calif.có rất nhiều hàng quà .
Ly làm nũng một tí:
-         Em đến đây để đi chơi mà, mình đi ra biển nhé ?
-         Em thích biển ?
-         Những gì em thích đều... đáng sợ cả anh ạ, biển nên thơ nhưng cũng hung bạo, hay em thích du lịch nhưng lại sợ...rớt máy bay, sợ...khủng bố !
-         Ừ,biển nên thơ lắm, nhất là vào buổi chiều. Dạo biển xong, chân mỏi, bụng đói, vào quán ăn một bữa cơm tối sẽ thật tuyệt Ly nhỉ ?
Ly đọc cho anh địa chỉ khách sạn, rồi chọn quần áo để mặc, được hẹn hò và gặp gỡ người mình yêu là những giây phút ý nghĩa biết bao trong cuộc đời. Ôi, nếu như anh cũng yêu Ly !
Lần đầu tiên gặp lại anh sau một năm xa cách, Ly vui mừng với một chút se sắt trong lòng, Ly thấy anh “bơ vơ“ ở đây. Ở Texas anh còn có những người thân và bạn bè, khi Ly nói lên điều ấy, anh bảo Ly:
-         Cô bé chỉ lo vớ vẩn, mình sống ở đâu thì có bạn bè ở đấy chứ. Điều quan trọng là công việc ở đây thích hợp với anh.
Đến biển, anh đậu xe xong cùng Ly đi bộ dọc theo bờ biển. Chiều nay là ngày thường mà biển vẫn đông người, cuộc sống ở thành phố này cũng ồn ào và tất bật như bất cứ thành phố lớn nào của nước Mỹ, nhưng vẫn có một nét riêng rất thanh thản và nhàn hạ. Khí hậu êm đềm, mát mẻ quanh năm nên cư dân tha hồ tận hưởng những giây phút dạo phố, dạo biển sau những giờ làm việc, và hơn nữa còn là nơi đón nhận du khách, nên thành phố lúc nào cũng mang một vẻ mặt tươi vui, nhộn nhịp.
   Dù đã đến biển này vài lần, nhưng biển vẫn luôn mới lạ và cho Ly niềm vui thích. Bao giờ biển cạn, lòng Ly mới cạn niềm vui thích đó.
   Ly đứng vịn lan can, nhìn xuống một hốc đá sâu để ngắm biển, những đợt sóng từ xa đổ xô vào khe đá tung bọt trắng xoá, sóng vào rồi lại ra, dường như đó là hơi thở của biển, ngàn đời không thôi.
   Anh đứng bên Ly im lặng, để tôn trọng vẻ đẹp lộng lẫy của biển hay anh đang nhớ đến chị Vi, hay biết đâu anh đang nhớ một ai khác??. Ly quay nhìn anh tò mò:
-         Anh đang nghĩ gì thế?
-         Biển đẹp !
-         Em biết rồi, nhưng biển sẽ đẹp hơn khi người ta có đôi, phải không anh?
-         Không hẳn thế, vì anh vẫn thích ra đây một mình.
Trong câu nói đó và giọng nói đó, Ly linh cảm anh vẫn còn cô độc, một năm hay vài ba năm, không dễ gì cho người ta tìm được một tình yêu, cho dù có khi chỉ một lần gặp gỡ, giây phút đầu tiên người ta có thể yêu nhau và sống chết vì nhau.
  Ly chỉ hốc đá dưới chân:
-         Anh xem, những hốc đá này càng ngày càng bị soi mòn vì sóng biển. Biển dịu dàng mà tàn nhẫn lắm đấy.
Anh im lặng, Ly yêu đôi mắt anh dài, hơi nheo lại khi đăm đăm nhìn về biển xa, gió thổi mái tóc anh rối lên, trông anh cô đơn lạ lùng dù có Ly bên cạnh. Tại sao anh không đứng sát vào Ly hơn? Mái tóc Ly cũng đang rối bời muốn được bàn tay anh che gió. Bờ vai Ly chợt lạnh muốn được tựa vào lòng anh.
Anh ơi,  dưới mắt anh, Ly là một cô bé hồn nhiên, láu lỉnh, nhưng bây giờ Ly chỉ là một cô bé nhỏ nhoi tội nghiệp, biết đâu tình yêu của Ly cho anh chỉ là rong rêu nào đó trong biển nước mênh mông kia, chìm sâu trong làn nước phủ chẳng bao giờ có cơ hội ngoi lên để sánh vai cùng biển lớn?
  Đột nhiên anh quay nhìn Ly, đôi mắt anh vẫn đăm đăm với chút bối rối, vụng về:
-         Ly...chị Vi em lúc này sống như thế nào?
Anh ơi, trái tim nào chẳng biết khóc. Nhưng Ly không thể nói với anh những giọt nước mắt này. Ly thổn thức trong lòng.
 Anh bối rối nói thêm:
-         Lúc nào anh cũng... mong chị Vi em được hạnh phúc.
  Anh đang dối lòng. Trong tình yêu luôn có sự ích kỷ, anh chẳng cầu mong thế, chị càng hạnh phúc anh càng đau khổ. Mãi Ly mới nói được:
-         Anh nên quên chị Vi đi, chị đã lấy được người mình yêu và có hạnh phúc.
 Anh gượng cười:
-         Anh cũng đang tập quên đây, tại Ly chưa yêu nên chưa biết, đó không phải là một điều dễ dàng.
Anh vô tình chưa! sự vô tình của anh còn tàn nhẫn hơn những đợt sóng vô tình đang bào mòn dần những tảng đá dưới chân Ly. Hoặc là anh thừa kinh nghiệm đời để hiểu là Ly đang yêu anh, nhưng anh không muốn, không chấp nhận mà thôi. Và anh đang cố tình làm một khoảng cách xa Ly:
-         Bao giờ Ly có tình yêu, em sẽ hiểu nỗi buồn của anh. Nhưng anh tin rằng một cô gái dễ thương như Ly sẽ có một tình yêu trọn vẹn.
Ly nhìn thật lâu vào mắt anh để xét đoán, anh thông minh và lạnh lùng làm sao !
-         Thôi mình về đi anh .
Anh ngạc nhiên:
-         Nãy giờ Ly chỉ đứng đây, mình chưa đi hết bờ biển. Em có thích đi trên con đường quanh co kia và lắng nghe sóng biển rì rào bên cạnh không?
Ly giận dỗi:
-         Em muốn về !
-         Chắc em lạnh rồi đấy, chúng ta đi ăn nhé?
-         Em chỉ muốn về, em không đói. Ly cương quyết.
 Anh lắc đầu:
-         Anh chẳng hiểu em, tính tình thay đổi như thời tiết, anh nào mà yêu em thì sẽ thấm mệt vì em đấy.
Ly vùng vằng:
-         Em chẳng yêu ai hết, chẳng cần ai yêu em !
-         Chị Vi em đã từng nói tính em còn trẻ con và bướng bỉnh lắm.
Lại chị Vi, chị bủa vây cuộc đời anh ở khắp mọi nơi, theo anh từng ý nghĩ. Anh không biết gì, không thấy gì ngoài chị .
 Ngồi chung xe với anh trên đường về, chỉ cách anh một tầm tay, nhưng Ly như xa cách anh một biển rộng chẳng bến bờ.
 Hôm sau, Ly đổi vé máy bay trở về Texas sớm, vì đổi vé gấp nên Ly phải đi bằng chuyến bay đêm, Ly chạy trốn anh như anh đã chạy trốn chị Vi.
  Một ngày nào đó, anh sẽ quên chị Vi, nhưng Ly hiểu rằng anh sẽ không bao giờ yêu Ly, Ly cũng như cỏ, như cây, như những hình ảnh nào đó của Texas mà anh đang muốn rời xa, muốn quên đi, như quên đi chuyện tình vô vọng của anh.
 Khi lên máy bay, ngồi cạnh Ly là một bà Mỹ già, hiền lành và chững chạc, Ly cảm thấy yên ổn, thấy được chở che. Đột nhiên, Ly nhớ đến anh chàng Trung Đông ngồi cạnh Ly trên chuyến bay trước, Ly thấy hãnh diện vì có một chàng trai xa lạ để ý đến mình, cuộc đời có nhiều cơ hội cho Ly quá, Ly an ủi chính mình, đường đời còn dài để cho Ly tìm được một tình yêu thực sự
  Đến phi trường DFW lúc nửa đêm, cảnh ồn ào xuôi ngược của ban ngày đã biến mất, dòng đời cũng có lúc mỏi mệt như kiếp người. Ngồi chờ đợi lấy hành lý, trên chiếc ghế bên cạnh, tờ báo ai còn để đó, Ly cầm đọc cho đỡ buồn, liếc qua một dòng chữ bỗng làm Ly bâng khuâng:“Winter Moon“.
-         Trăng mùa Đông ! Ly thì thầm.
Thời tiết Texas năm nay thất thường. Bây giờ là cuối mùa Đông, một vầng trăng trong mùa Đông thật lạ lùng, lạ lùng như một cô gái xinh như Ly, có bao người theo đuổi, vậy mà có một người vẫn không để ý đến, ngay cả Ly đã đi tìm anh.
    Ngồi trên Taxi trên đường về nhà, Ly đã thấy vầng trăng ấy, một vầng trăng đầy, sáng vằng vặc, nhưng vẫn cô đơn trên bầu trời  mùa Đông mênh mang.
Những mùa Thu đã qua từ lâu, trăng của kiếp nào, trăng của mùa nào trôi lạc về đây ?
 Và Ly, như vầng trăng ấy, đã đi lạc vào đời anh, vào bầu trời anh vô tình và lạnh lùng như màn đêm bây giờ đang bao phủ quanh Ly.


                                   Nguyễn thị Thanh Dương
                                         ( Feb.2006 )