Sưu Tầm
 
 
 GIÚP NHAU ĐẠT ƯỚC MƠ
 
 
 
Có một cậu bé lớn lên trong trại mồ côi luôn mơ ước được bay như chim trên trời. Cậu quả tình không hiểu tại sao những con vật ở thảo cầm viên trông to lớn hơn mình nhiều mà lại bay được. "Tại sao mình không bay được nhỉ?". Cậu tự hỏi. "Chẳng lẽ mình có gì đó bất thường chăng?".
 
Sống gần trại trẻ mồ côi có một chú bé bị liệt đôi chân. Ước muốn duy nhất của chú chỉ là được đi và chạy nhảy như bao bạn bè đồng trang lứa. Trong đầu chú luôn nặng trĩu câu hỏi: "Sao mình không giống như các bạn ấy nhỉ?".
 
Một hôm, cậu bé mồ côi đến công viên chơi và tình cờ gặp chú bé tật nguyền đang ngồi nghịch cát. Cậu lân la đến gần làm quen và hỏi xem chú bé kia có khi nào mong muốn được bay lượn như chim không.
 
- Không! - Chú bé bị liệt trả lời - Nhưng mình luôn muốn biết cảm giác đi và chạy giống như các bạn nó như thế nào.
 
- Có gì vui đâu! - Cậu bé muốn bay như chim đáp. - À, này, đằng ấy với mình kết bạn với nhau nhé, được không?
 
- Được chứ, mình cũng thích thế.
 
Thế rồi hai chú bé ngồi chơi với nhau hàng giờ liền, cùng xây những tòa lâu đài bằng cát và cùng đua nhau phát ra đủ loại âm thanh vui nhộn từ hai chiếc miệng xinh xắn. Chúng nhìn nhau, nét mặt rạng ngời niềm vui. Góc công viên chốc chốc lại rộ lên những tràng cười giòn tan. Cuộc vui dừng lại khi cha của chú bé bị liệt mang xe lăn đến đón con về. Cậu bé luôn ao ước bay được như chim chạy đến bên người cha và nhón chân lên thì thầm điều gì đó vào tai ông.
 
- Được đấy! - Người cha gật gù.
 
Xong, cậu bé chạy về phía người bạn mới của mình và bảo:
 
- Đằng ấy là người bạn duy nhất của mình. Ước gì mình có thể làm gì đó để giúp đằng ấy đi và chạy được như mình. Tuy nhiên, mình nghĩ điều này thì mình có thể làm được.
 
Dứt lời, cậu xoay người lại và bảo bạn trèo lên lưng mình. Và rồi cậu chạy trên bãi cỏ công viên. Những bước chân ban đầu còn ngắn ngủi, chuệnh choạng, về sau mỗi lúc một nhanh thoăn thoắt hơn lên. Trên lưng, người bạn tật nguyền ôm ghì lấy cổ cậu. Như được tiếp thêm sức mạnh, đôi chân cậu lướt chạy băng băng, cho tới lúc gió tạt mạnh vào mặt hai đứa trẻ.
 
Người cha đứng lặng nhìn theo cả hai, mắt rưng rưng. Đứa con không đi được của ông đang dang rộng đôi cánh tay, vung vẫy trong gió, và luôn miệng thét to:
 
- Con đang bay, bố ơi. Con đang bay!
 
Sưu Tầm
5 LỜI DẠY CỦA ĐỨC LAI LẠT MA CHO CUỘC SỐNG HẠNH PHÚC
 
 
Đức Đạt Lai Lạt Ma đã đưa ra một số lời khuyên giúp mỗi người dễ dàng có được hạnh phúc dù cho thế giới xung quanh có diễn ra như thế nào
 
Biết từ bi với bản thân
 
Hãy nuôi dưỡng tâm từ bi, trước tiên là với chính bản thân mình, bởi niềm hạnh phúc vốn phần lớn bắt nguồn từ trong tâm mỗi người. Nếu bạn cảm nhận mọi thứ một cách trung thực và chân thành, bạn sẽ có được hạnh phúc bất kể môi trường xung quanh có diễn ra như thế nào.
 
Nói cách khác, chúng ta sẽ hạnh phúc hơn nếu có hiểu biết về bản thân và biết trân trọng chính mình ngay cả khi phạm phải những sai lầm.
 
Tương tự, khi có tâm từ bi với một người, bạn sẽ dễ dàng nhận ra nỗi khổ đau của họ và quan tâm nhiều hơn đến họ. Các nhà khoa học thần kinh đã chỉ ra rằng, khi ấy bạn sẽ dễ dàng phát triển lòng nhân ái và sẻ chia với mọi người. Từ bi với bản thân là khi bạn biết thương yêu, trân trọng hơn là phê phán, sân hận với bản thân, thậm chí khi bạn đang gặp rắc rối và khó khăn.
 
Đừng lầm lẫn với trạng thái tiếc nuối hay yếu đuối với bản thân khi bạn đang phải trải qua khổ đau. Trong trường hợp đang phải trải qua khổ đau hay thất bại, thay vì cứ không ngừng trách cứ, dằn vặt bản thân, hãy coi những trải nghiệm của mình là một phần trong tổng thể những trải nghiệm to lớn hơn của loài người. Hãy đừng coi chỉ riêng mình đang trải nghiệm khổ đau. Hãy tập nhìn và đối xử với những khổ đau bằng chính niệm và tỉnh thức hơn là cứ đồng nhất bản thân mình với khổ đau và sự thất bại đó.
 
Học giả Kristin Neff, một chuyên gia về từ bi với bản thân tại khoa Tâm lý Giáo dục Austin, Đại học Texas đã cho rằng, thường thì mọi người có xu hướng thương yêu người khác hơn bản thân mình. Tuy nhiên nếu bạn có từ bi với bản thân mình, sẽ dễ dàng cảm thấy từ bi với mọi người hơn rất nhiều và tâm từ, tâm bi của bạn sẽ có nền tảng vững bền hơn. Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng, nếu ta biết đối trị những dằn vặt, phê phán bản thân, sức khỏe của ta sẽ tốt hơn rất nhiều.
 
Dành thời gian để tư duy
 
Sẽ dễ cảm thấy từ bi hơn nếu bạn dành thời gian để tư duy về những điều mình đang trải nghiệm. Đức Đạt Lai Lạt Ma thức dậy lúc 3 giờ sáng mỗi ngày để hành thiền trong thời gian 5 tiếng. Chỉ 10 phút hành thiền cũng có thể cải thiện dòng tâm. Nhiều nghiên cứu cho thấy, thiền giúp thay đổi một số phần của bộ não, giúp bạn kiểm soát căng thẳng tốt hơn và làm tăng khả năng thấu cảm.
 
Hành thiền lâu hơn, thậm chí chỉ trong khoảng 20 phút, có thể giúp cải thiện tâm trạng, trí nhớ và định lực. Khi biết tư duy sâu sắc hơn, bạn sẽ dần nhận ra rằng, không có gì tồn tại thật giống như nó đang hiện khởi. Tất cả các cảm xúc, phiền não, tư tưởng của chúng ta cũng vậy, chúng không thực sự tồn tại như chúng đang hiện diện. Nếu biết tư duy và quan sát như vậy, nền tảng của những cảm xúc tiêu cực sẽ trở nên mờ dần, mờ dần và biến mất.
 
Kiểm soát sân giận
 
Nếu cảm thấy sân giận về kết quả bầu cử hay trước những hoàn cảnh bên ngoài nào khác, hãy đừng để cho nó kéo dài mãi. Cảm giác giận dữ kéo dài không tốt cho sức khỏe của chúng ta. Hãy duy trì lòng từ bi liên tục trong dòng tâm và ở cạnh những người có tâm từ bi có thể giúp xoa dịu sự tức giận. Hãy áp dụng cách làm này và bạn sẽ thấy rằng sức khỏe của mình tốt hơn nhiều.
 
Khi cảm thấy tức giận về bất kỳ điều gì, đừng để nó chi phối suy nghĩ của bạn. Nhiều nghiên cứu chỉ ra rằng, cảm giác giận dữ kéo dài có thể dẫn đến trầm cảm, mất ngủ, ăn uống mất kiểm soát - tất cả đều là nguy cơ gây ra các vấn đề tim mạch, đột quỵ và tổn thọ. Có rất nhiều phiền não ăn sâu trong dòng tâm của chúng ta nhưng điều đó không có nghĩa là chúng ta phải né tránh hay bỏ qua các trải nghiệm tiêu cực. Nếu chỉ có một cốc nước vơi thì chúng ta không thể cứ vờ cho rằng cốc nước đầy. Nếu quý vị có thể xoa dịu nỗi khổ đau và sân giận bằng tâm từ, tâm bi, sự quan tâm, chia sẻ thì chúng sẽ mang lại niềm hạnh phúc to lớn.
 
Sau nhiều năm học hỏi dưới sự chỉ dạy của các bậc Thầy Phật giáo Tây Tạng, giáo sư Neff luôn ấn tượng trước niềm an lạc, hạnh phúc của các ngài mặc dù các ngài phải rời bỏ quê hương và sống một đời sống tỵ nạn. “Các ngài không chối bỏ sự khổ đau tới với mình, các ngài cởi mở với nỗi đau, đối xử với nỗi đau khổ bằng tâm từ và tâm bi.”
 
Giúp đỡ mọi người
 
Một trong những điểm mấu chốt mang lại hạnh phúc là cố gắng giúp đỡ mọi người. Khi đó, dù cho hoàn cảnh bên ngoài có như thế nào thì bạn vẫn có thể giữ được sự tự tin và niềm hạnh phúc. Giúp đỡ mọi người có thể ở hình thức tham gia các hoạt động thiện nguyện, hoặc đôi khi chỉ đơn giản trở thành một người biết lắng nghe khi người khác buồn bã, thất vọng.
 
Nhiều nghiên cứu cho thấy, những người thường xuyên tham gia các hoạt động tình nguyện luôn cảm thấy được kết nối xã hội nhiều hơn, ít cô đơn và ít bị trầm cảm hơn. Các hoạt động thiện nguyện giúp mọi người ít tật bệnh và sống lâu hơn. Đôi khi chỉ một hành động đơn giản biết lắng nghe cũng có thể giúp mọi người cảm thấy giảm căng thẳng và cải thiện tình trạng tinh thần của mình.
 
Hãy như một đứa trẻ
 
Trẻ con rất trung thực và thường dễ chấp nhận người khác mà không mảy may phán xét. Chúng kết bạn mà không quan tâm đến vấn đề tôn giáo, quốc tịch, địa vị gia đình của bất kỳ một ai.
 
Bản chất của con người là từ bi. Trong khi sự cạnh tranh và chủ nghĩa vật chất có thể khiến đức tính này của con người bị “ngủ đông”, thì sự tươi vui, hài ước có thể đưa chúng “sống lại”. Đức Đạt Lai Lạt Ma luôn tươi cười ngay cả khi ngài đang chia sẻ về các vấn đề nghiêm trọng.
 
 
Trên thực tế, kết quả nhiều nghiên cứu khoa học cho thấy, những người tươi vui thường có nhiều mối quan hệ tích cực và cảm thấy hài lòng với cuộc sống hơn. Họ cũng thường khỏe mạnh và ít lo âu hơn.
 
Nếu chúng ta biết làm theo những lời khuyên này có thể tạo ra sự khác biệt trong cuộc đời trong nhiều năm tới. “Tôi luôn tâm nguyện có thể làm được những việc lợi lạc dù cho có phải đang trong những hoàn cảnh khó khăn. Một khi biết nỗ lực trong cuộc sống thì những kết quả dù cho nhỏ nhất cũng có thể tới, bạn có thể có được sự hài lòng vô cùng to lớn và cảm thấy niềm an lạc đích thức.
 
Sưu tầm
 
 
 
 
Chẳng biết, cuộc đời này, phải cần bao nhiêu chiếc gương soi?
 
 
Trong đời người, còn có nhiều thứ tương tự một chiếc gương soi, nó không phải được nhìn thấy bằng mắt thường, đó là những phản chiếu được nhìn nhận từ tâm.
 
Trong cuộc đời mỗi con người, ai cũng có ít nhất một lần soi vào trong gương hoặc một thứ gì đó tương tự để thấy được hình hài phản chiếu của mình.
 
Ngày còn thơ bé, chiếc gương nhỏ xinh có tay cầm bằng nhựa là thứ phản chiếu rõ nét nhất trong nhà. Trong chiếc gương soi ấy là khuôn mặt của mẹ vào buổi sáng với mái tóc được búi cao, đôi mắt màu nâu ánh lên rạng rỡ; là bàn tay nheo lại của bà đang với lấy chiếc gương mẹ treo trên cao cho đứa cháu gái; là cái đầu lúc lắc của bé con học mẫu giáo, đôi môi chúm lại điệu đà khoe mái tóc đuôi gà vừa được cột lên. Trong chiếc gương soi ấy, là cả một tuổi thơ đầy yêu thương. Đó là yêu thương của bà ẩn trong nụ cười dành cho đứa cháu đang soi gương và hát líu lo; đó là yêu thương của cha ẩn trong ánh mắt mong mỏi bé con ngày một khôn lớn; đó là yêu thương của mẹ ẩn trong bản tay nhẹ nhàng tết tóc cho con mối sáng.
 
Bước chân ngày một vững hơn, đủ để nhận ra, cuộc đời này còn rất nhiều thứ tương tự một chiếc gương soi.
 
Đó là một lần vội vàng đi đến điểm hẹn, lướt nhìn qua cửa kính của một quán cà phê, thấy bóng mình trong đó, chỉnh lại tà áo, vuốt lại mái tóc, để cảm thấy tự tin nhất khi bắt đầu một cuộc gặp gỡ. Qua lớp kính mờ ấy, cũng phản chiếu dòng người đang lướt đi vội vã, sẽ chẳng ai dừng lại để ngắm nhìn một dáng hình thiếu nữ đang làm điệu trước gương, chỉ có một đôi mắt duy nhất đang nhìn, đôi mắt của cậu bé bán kẹo cao su. Nếu không chợt dừng lại để soi mình vào lớp cửa kính của quán cà phê, sẽ chẳng nhận ra ánh mắt chờ đợi, mong mỏi một sự sẻ chia của ai đó đối với mình; sẽ chẳng hiểu được rằng, qua lớp kính mờ ấy, có thể mình chưa đẹp, chưa cảm thấy hài lòng, nhưng trong đôi mắt của rất nhiều người khác, tà áo còn vương bụi ấy lại là ước mơ của họ được mặc một lần.
Đó là một lần không thể kiên nhẫn đợi thêm vài giây đèn đỏ, vội nhấn ga phóng vụt đi cho kịp buổi họp. Nhìn qua gương chiếu hậu, không chỉ thấy gương mặt mình đang căng lên để tránh những chiếc xe cắt ngang phía trước; mà chợt thấy những khuôn mặt đang nhăn lại, những cái lắc đầu và ánh mắt thất vọng nhìn một người trẻ tuổi đang dần phá đi những quy định cần thiết nhất của cuộc sống.
 
Chúng ta đã quá vội vàng mà quên đi mất rằng, đôi lúc cần dừng lại, dừng lại không chỉ để nhường đường cho người khác, mà để nhìn kỹ hơn đoạn đường phía trước sẽ đi qua. Sẽ không ai khiến chúng ta trở nên chậm trễ nếu chính chúng ta không tự đẩy mình vào những vướng mắc. Thay vì cố nhích thêm vài mét đường, dậy sớm hơn một chút để đón nắng mai, chuẩn bị tinh thần tốt nhất để bước ra đường, như thế có hơn không?.
 
Mỗi ngày qua đi nhận ra không chỉ thấy được một khuôn mặt, một ánh mắt, một nụ cười đơn thuần mà còn thấy được cuộc sống của chính mình và của nhiều người khác; thấy được những khát khao và cả niềm tuyệt vọng. Hơn thế nữa còn thấy được điều đúng và sai. Chỉ là, bạn có dừng lại và soi mình lâu hơn một chút không thôi?
 
Ai đó đã nói “Phụ nữ sở hữu rất nhiều chiếc gương. Thế nên phụ nữ yếu mềm và nhạy cảm”. Một chiếc gương lớn soi vào đó hình ảnh đẹp nhất của người con gái mặc chiếc váy cưới màu trắng, nụ cười ngập tràn hạnh phúc. Một chiếc gương lưu lại dáng vẻ tất bật của người phụ nữ mỗi sáng thức dậy với lo toan cơm – áo - gạo - tiền, không biết từ lúc nào, chẳng còn nhìn thấy mái tóc búi cao, đôi mắt kẻ viền đen quyến rũ. Chợt thấy rằng, “người phụ nữ hạnh phúc là một người phụ nữ đẹp. Nhưng người phụ nữ đẹp chưa hẳn đã hạnh phúc”. Thế mới biết, không phải ngẫu nhiên phụ nữ có nhiều gương soi đến thế, mà cũng chẳng phải là điều quá đỗi ngạc nhiên khi phụ nữ có thể soi mình vào bất cứ đâu tương tự một chiếc gương, chỉ để nhìn ngắm lại bản thân mình một cách cẩn trọng hơn.
 
Giá mà phụ nữ, đừng soi hiện tại bằng chiếc gương của quá khứ. Yêu lấy bản thân mình, thì soi vào bất cứ chiếc gương nào cũng thấy đẹp xinh.
 
 
Trong đời người, còn có nhiều thứ tương tự một chiếc gương soi, nó không phải được nhìn thấy bằng mắt thường, đó là những phản chiếu được nhìn nhận từ tâm.
 
Nhìn vào tấm gương của một Nick Vujic để thấy sức mạnh cộng đồng sẽ tiếp thêm nghị lực cho những con người kém may mắn. Nhìn vào tấm gương của một Nguyễn Ngọc Ký chịu đựng cơn đau để viết chữ bằng chân, để thấy được sự may mắn của bản thân khi sinh ra là một người lành lặn, để tự nhắc nhở chính mình khi đòi hỏi quá nhiều mà không một chút tự lực vươn lên. Nhìn vào những cụ già không nơi nương tựa, ánh mắt chờ đợi mỏi mòn để học cách yêu gia đình, học cách đối nhân xử thế.
 
Nhìn vào dòng chảy trong veo để thương lấy những con sông đang đục ngàu vì rác thải. Nhìn vào những em bé nông thôn đang hò reo đá bóng mà thương lấy những đứa trẻ thị thành tưởng chừng không thiếu thốn mà khát thèm một chốn để vui chơi. Chúng ta cần phải soi gương nhiều lắm. Soi vào gương không chỉ để riêng mình đẹp hơn mà để thế giới này không xấu đi vì những sai lầm của bản thân mình.
 
Chẳng biết, cuộc đời này, phải cần bao nhiêu chiếc gương soi?
 
Theo blogradio
ĐỪNG TẶNG HOA CHO TÔI.
 
 
 
 
Shop sửa xe hôm nay ít việc, để mặc mấy anh thợ làm lai rai bên ngoài anh Bông ngồi trong gian phòng nhỏ chật trên bàn bừa bộn giấy má, sổ sách, hóa đơn…Mọi thứ còn lấm lem dấu vết dầu nhớt hay vương vấn mùi dầu nhớt. Nhưng dù thế nào nó cũng là office của chủ nhân tiệm sửa xe.
Anh ngả người ra, gác chân lên bàn, ngửa mặt sờ râu, vừa nghỉ xả hơi vừa lo lo nghĩ đến vợ. Suốt từ chiều hôm qua đến giờ vợ giận hờn anh, mặt lạnh và không thèm đếm xỉa đến chồng, mà lỗi cũng tại anh “nhẹ dạ” với người khách sửa xe sồn sồn xinh đẹp, chị ta bước vào văn phòng này để thanh toán hóa đơn sau khi xe chị đã được sửa xong với định gía là 500 đồng, chị ta không móc bóp trả tiền ngay cho anh nhờ mà ngồi tán hưu tán vượn, khen shop của anh lớn và tối tân, giàn thợ của anh toàn những người giỏi tay nghề và …khen anh tử tế, tính gía hợp lý, phải chăng rất đáng tin cậy theo như lời đồn đãi của nhiều người, để cuối cùng chị ta xin anh chủ bớt tiền vì chị là khách quen sửa xe ở đây nhiều lần.
Gía 500 đồng là gía đã cân nhắc gồm tiền phụ tùng và tiền công thợ, nhưng nghe một người phụ nữ xinh đẹp hết lời khen ngợi đề cao mình anh Bông đã cao hứng bất ngờ bớt ngay cho bà khách hàng trẻ tuổi xinh đẹp 100 đồng cho …hào hoa và đẹp mặt vì không lẽ bớt vài chục lẻ tẻ..  
Khách hài lòng hớn hở vừa bước ra khỏi văn phòng thì chị Bông xầm xập bước ngay vào, không hài lòng chút nào, mặt đỏ lên vì giận:
-         Nãy giờ tôi đứng ngoài cửa nghe hết rồi, anh dễ bị đàn bà dụ ngọt qúa vậy? chị ta mới nịnh nọt 5 phút được bớt ngay 100 đồng nếu nịnh thêm chút nữa không biết sẽ tới đâu ?
Anh Bông lúng ta lúng túng:
- Sao em… rình mò nghe mà không… thẳng thắn bước vào trong thì …đỡ cho anh biết mấy.…
Chị Bông càng sôi giận lên:
- Tôi mà thèm rình mò anh hả ? chẳng qua là tôi đi shopping về, sẵn đi ngang qua đây  ghé vào định khoe anh cái áo mới mua. Thấy anh có khách nên tôi phải đứng ngoài chờ cho lịch sự nhờ thế mới thấy cảnh “dại gái”của anh.
Rồi chị đay nghiến:
-         Chắc bà khách này quen thuộc và ưu tiên lắm chứ gì? Vào trả tiền mà nói chuyện đẩy đưa với ông chủ không muốn dứt.
Anh Bông khổ sở phân bua:
-         Mặt mày tay chân luôn dính dầu mỡ chứng tỏ anh luôn bận rộn thế này thì giờ đâu mà để ý đến mặt mũi khách hàng, nào biết ai lạ hay quen…??
-         Đúng thế, nhưng với một người đàn bà đẹp thì người ta sẽ nhớ hoài khó quên kể cả đàn bà và đàn ông. Đàn bà nhớ đến vì ganh tị còn đàn ông vì xao xuyến. Sách báo tâm lý nói thế đấy .
Anh Bông vụng về chống đỡ:
-   Ừ, thì bà ấy là khách quen nên anh bớt, chứ không vì đẹp hay xấu…
-         Trời ơi, thử nhan sắc Thị Nở anh có bớt không? anh đã “cho không” người ta 100 đồng dễ dàng, trong khi tôi đi chợ thiếu 1 đồng cũng không bước ra khỏi chợ được, anh biết chưa?
-         Biết rồi mà !
Chị Bông vẫn đay nghiến:
-         100 đồng đó tôi đi shopping hàng on sale cũng ôm về nhà một đống đồ, anh biết chưa?
-         Biết rồi mà !
Thế là về nhà anh Bông bị vợ giận, bây giờ nghĩ lại anh thấy mình “dại gái” thật, vợ giận cũng đáng đời vì bớt 100 đồng là mất trắng tiền công thợ, coi như sửa xe…miễn phí cho người đẹp, tiết kiệm giùm chồng con nàng chứ anh có sơ múi được gì ngoài nụ cười và lời cám ơn rối rít của nàng trong vài phút giây phù du ngắn ngủi.
Công nhận phụ nữ đẹp “lợi hại” thật, anh từng tự hào mình là người đàn ông đứng đắn, chung tình với vợ mà đôi khi cũng bị những cơn gío phất phơ làm lung lay cành lá cây đại thụ.
 Giờ đây anh đang moi tim, moi óc mà chưa tìm ra cách làm hòa với vợ cho vui nhà vui cửa, mặc dù anh đã thề thốt, hứa hẹn với vợ là không bao giờ bớt tiền sửa xe cho phụ nữ nữa, nhất là “con mẹ” kia, nhưng vợ anh vẫn chưa tha.
Đang mải suy nghĩ thì tiếng phone reo, thì ra là Hiếu thằng bạn thân từ hồi trung học và tiếp tục chơi thân với nhau  khi gặp nhau bên Mỹ :
- Ê Bông, tuần sau tao về Việt Nam nè, mày về với tao một chuyến đi? Tháng này vé máy bay đang on sale rẻ bèo.
Anh Bông quên chuyện mình, ngạc nhiên hỏi:
-         Gì mà về liên tục vậy, mới cách đây vài tháng mày đã về Việt Nam rồi mà?
-         Ừa, bữa đó ba tao đau . Kỳ này má tao…đau.
-         Trời, mày luôn có lý do để về thăm Việt Nam . Hết ba đau tới má đau…
Hiếu bổ sung thêm:
-  Còn bà nội, bà ngoại tao nữa, cứ để dành dự trữ đó ai đau ốm là tao về thăm ngay, cho nên tao về Việt Nam thường xuyên như người ta đi buôn. Đến nỗi có lần tao về Việt Nam đợt một trở lại Mỹ và quay về Việt Nam đợt hai, tình cờ gặp một người quen, nó ngạc nhiên hỏi: “Ủa, tao đã gặp mày cách đây 2 tháng mà sao tới giờ này mày vẫn còn ở đây? chuyến này mày về Việt Nam ở lâu dữ vậy?”
 Hiếu thích chí khoe:
-         Nhà tao làm business thành công, đắt hàng, vợ luôn tham công tiếc việc đâu dám đóng cửa nghỉ đi chơi nên bên Việt Nam có chuyện lớn nhỏ gì cũng cho tao về “đại diện”. Xong việc gia đình là tới việc của tao, về Việt Nam có các em trẻ măng tha hồ cho mình lựa chọn, có tiền, có đô la Mỹ trong tay mình là Thượng Đế mà. Các em hầu hạ, chiều chuộng dạ thưa ngọt ngào để…bù lỗ cho mụ vợ gìa, dịu dàng thì hiếm, cáu gắt mắng mỏ thì luôn hậu hĩnh đổ vào đầu mình suốt nhiều năm nay. Tội gì không về?
Anh Bông phản đối:
-         Vợ mày khỏang 40 như vợ tao mà mày đã liệt kê vào tuổi gìa sớm thế?
Hiếu cãi:
-         Tao hỏi mày 40 tuổi so với 18, đôi mươi thì không gìa chát gìa chúa à? Chưa kể là “hàng” cũ xài rồi…Mà tao rủ mày về Việt Nam là chọc mày cho vui thôi, chứ tao thừa biết.mày là thằng đàn ông yêu kính vợ. Tính nết mày từ thời học chung trung học, quen ai, yêu ai thì chỉ biết có người ấy.  Không hiểu sao tao vẫn thân với mày dù chúng ta là hai con đường ngược chiều.
Anh Bông kể cho bạn:
-         Không ai hiểu tao bằng mày. Tao đang bị vợ giận hờn đây, vẫn cái tính đỏng đảnh như hồi mới quen nhau yêu nhau. Hôm qua tao chỉ bớt cho bà khách sửa xe chút tiền mà bị vợ giận cho tới hôm nay luôn.
-         Nhưng vấn đề là bà khách này gìa hay trẻ? xấu hay đẹp?
-         Vừa trẻ vừa đẹp thì tao mới cảm động và bớt ngay cho bà ta 100 đồng chứ. Thử một ông gìa hay bà già có ngồi nịnh nọt và trả gía cả giờ đồng hồ chưa chắc tao bớt cho đồng nào.
-         Tao biết ngay mà, vợ mày tiếc tiền thì ít nhưng nổi cơn ghen thì nhiều đấy, vì khách hàng là một thiếu phụ trẻ đẹp Thôi chào nhé, chiều nay đóng cửa tiệm sớm về nhà với vợ ngay để làm huề đi.
Anh Bông buông phone thì vài phút sau tiếng phone lại reo, anh cầm phone lên và chán nản nói ngay:
-         Tao vừa nói rồi mà, không bao giờ tao về Việt Nam một mình như mày đâu, đừng có nhiều lời rủ rê nữa cho mất công cả đôi bên..
Giọng lạnh lùng xoáy vào trong máy nghe:
-         Tôi đây…
Anh Bông giật mình khi nhận ra tiếng nói của chị Bông:
-         Ủa, em đó hả?
-         Phải, tôi đây…
 Anh Bông mừng vui nói một hơi dài:
-         Em gọi là tha lỗi cho anh và hết giận anh rồi hả? Lòng anh luôn ngay thẳng em ơi, nãy có thằng bạn gọi phone rủ anh về Việt Nam chơi, anh từ chối ngay, khi phone em gọi lại anh tưởng nó nên khẳng định thêm một lần nữa, em nghe thấy chưa?.
Giọng chị Bông vẫn lạnh lùng:
-         Nghe rồi, nhưng mặc kệ anh, tôi không thèm để ý đến chuyện đó…
-         Trời ơi, em giận dai nhách như mấy cái rẻ rách lau dầu nhớt của shop anh vậy đó, chốc nữa về nhà thấy em giận anh buồn lắm. Vậy chứ em gọi anh có chuyện gì?
Chị Bông gằn giọng:
-         Nghe đây nè, anh hãy nghe cho kỹ đây nè…
Anh Bông hồi hộp:
-  Ừ, anh đang nghe đây, có chuyện gì xảy ra nữa mà em căng thẳng thế?
-  Tôi muốn nhấn mạnh với anh rằng hôm nay là ngày lễ Valentine, ngày lễ Tình Yêu, anh đừng mua hoa tặng tôi nhé. Tôi không thèm nhận đâu. Nhất định tôi không thèm nhận đâu. Tôi cúp phone đây.
Nghe giọng nói anh tưởng tượng ra ngay cả điệu bộ của vợ đang ngoe nguẩy cúp phone. Anh Bông mừng húm vội hét lên như ngày xưa Archimede đang ngồi trong bồn tắm bỗng tìm ra sức đẩy của nước của chất lỏng:
-  Ôi, em ơi, anh hiểu ra rồi !
Nhưng chị Bông đã cúp phone nhanh hơn anh tưởng.
Thì ra hôm nay là ngày lễ Tình Yêu.
Anh Bông nhìn đồng hồ, đã hơn 2 giờ trưa, sự bận rộn cộng thêm sự giận hờn của vợ làm đầu óc anh rối ren và u mê đi, anh quên mất hôm nay là ngày Valentine, hàng năm cứ ngày này anh đã order hoa gởi về nhà cho vợ từ buổi sáng để chị đón hoa tươi của chồng và chưng bày trong nhà  rồi buổi chiều anh về sớm để cùng vợ con đi ăn tối.
Thì ra chị Bông đã “sốt ruột” nhắc nhở anh Bông khi qúa nửa trưa mà không nhận được hoa của anh gởi tặng, cái vẻ “lạnh lùng” nói chuyện lúc nãy mới đáng yêu làm sao. Chị đã tha “tội” cho chồng và “gợi ý”cho anh cơ hội làm hòa, đơn giản thế mà anh chẳng nghĩ ra.
Ngày xưa anh Bông yêu chị Bông cũng ở nét nũng nịu đáng yêu ấy, sống với nhau mười mấy năm mà cái duyên của chị vẫn còn, vẫn hấp dẫn anh .
Anh Bông nhẹ tênh cả lòng, bước ra khỏi văn phòng, xuống shop nói với mấy anh thợ:
-         Chiều nay chúng ta về sớm nhé…về mà mua hoa tặng vợ hay người yêu rồi còn hẹn hò nhau.
Một anh thợ trêu chọc:
-         Và anh chủ cũng về nhà đưa chị chủ đi chơi ngày lễ tình yêu nữa đấy.
Anh Bông vui vẻ xác nhận:
-         Đúng thế. Hoan hô tình yêu dù mới hay cũ. Hoan hô ngày lễ Tình Yêu.
Thay vì order bình hoa gởi về nhà vẫn kịp, anh Bông sẽ ra tiệm mua và tận tay mang về . một bó hoa với những loại hoa mà chị yêu thích để “tạ lỗi” vợ.
Anh Bông về nhà, vào tận phòng ngủ khi chị đang ngồi soi gương chải tóc, chắc là đang làm dáng, làm điệu để đón anh về, nhưng chị không ngờ anh về sớm đến thế. “Chính sách mỹ nhân kế” của vợ mỗi khi vợ chồng giận nhau anh đã quen thuộc và vẫn là kẻ bị ngất ngư, choáng váng….
Anh ngắm vợ, khen:
-  Ngày lễ Tình Yêu có khác, trông em càng đẹp ra, càng tình thêm ra…
Anh đứng sát vào chị, lịch sự nhưng âu yếm chìa bó hoa ra:
-         Cho anh lời xin lỗi và được tặng em bó hoa ngày lễ Tình Yêu này nhé em?
Tức thì chị vênh mặt về hướng khác, lạnh lùng:
-         Đừng tặng hoa cho tôi, anh mang ra bếp mà cắm hoa cho nồi niêu, soong chảo nó ngắm.
-         Em nỡ lòng nào để bó hoa yêu này vào bếp?
-         Vậy thì anh mang hoa của anh vào phòng tắm cho xà bông, khăn mặt và khăn bông nó ngắm.
Anh Bông năn nỉ:
-         Thôi, em đừng hành hạ bó hoa tình yêu của anh nữa, nhưng chính em đã ra “tín hiệu” cho anh, nhắc nhở anh mà…
Mặt chị vẫn vênh lên như miếng bánh tráng vừa nướng trên than hồng:
-         Tôi gọi phone để nói cho anh biết là đừng tặng hoa cho tôi trong ngày lễ Tình Yêu này, tôi sẽ không thèm nhận đấy..Trăm ngàn lần không và triệu triệu lần cũng không đấy. Thế thôi.
Anh Bông cương quyết:
-  Trăm ngàn lần “có” và triệu triệu lần “có”. Anh tin thế, vì khi phụ nữ nói “không” là “có”, là em muốn nhắc anh mua hoa về tặng em  khi em chưa thấy hoa anh gởi đến như mọi năm. Em sợ trễ, em sợ anh quên luôn, em đã hết giận anh và em vẫn yêu anh…
Chị xích người ra xa khỏi anh và ngắt ngang:
-         Này, anh ngừng đi nhé, anh đừng tưởng tượng qúa lời nhé. Tôi lập lại thêm một triệu lần nữa là “Đừng tặng hoa cho tôi”
Anh lại áp sát người vào vợ, đây cũng là một “chiến dịch lì lợm tấn công” làm lành của anh để đáp lại “chiến dịch mỹ nhân kế” của vợ.:
-         Em vẫn như ngày xưa, bắt anh chơi trò đuổi bắt và đong đưa tình làm anh “mệt mỏi” và “tan nát” cả trái tim. Anh biết lỗi rồi, anh xin thề thêm một triệu lần nữa là không bao giờ để lòng “nghiêng ngả” vì lời tán dương của bất cứ bà khách hàng sửa xe nào mà bớt tiền cho chúng nó cả, dù chúng có đẹp đến nỗi làm chim sa cá lặn .
Chị Bông vùng vằng:
-         Nói thì nhớ lời đấy. Thà bớt tiền sửa xe cho bà gìa hay các ông, các chú bác lớn tuổi  thấy phước đức hơn…còn mấy mụ đàn bà trẻ đẹp anh cứ “chém” gía đắt vào, tội lỗi gì em chịu.
Anh biết là vợ giận nói thế thôi, chứ chém giá đắt qúa thì tiệm sẽ ế ẩm, lấy gì nuôi vợ nuôi con? Đúng là vợ anh đang ghen, thằng bạn chỉ nghe sơ câu chuyện mà đoán đúng tâm lý phụ nữ qúa trời, Anh Bông sung sướng hãnh diện cười thầm, nhưng vẫn ra vẻ  “nhún nhường” cho vừa lòng “kênh kiệu” của vợ:
-         Vậy em nhận hoa giùm anh, rồi chiều nay anh mời em và hai con một buổi ăn tối tưng bừng. Hai con đâu rồi hở em?
-         Anh về sớm hơn mọi ngày nên chúng nó đi học chưa về…
-         Chỉ có hai đứa mình ở nhà thôi, vậy em cho anh tặng em một nụ hôn thắm thiết nhất, tình tứ nhất ngay bây giờ nhé, như lần đầu tiên anh hôn em đó.
Chị Bông vừa đặt bó hoa xuống giường thì anh Bông đã ôm lấy chị bằng vòng tay rất chặt và anh hét to lên trong căn nhà vắng:
-         Anh hạnh phúc qúa vợ yêu ơi…Cám ơn ngày lễ Tình Yêu, cám ơn em.
Chị nũng nịu dụi đầu vào ngực chồng:
-         Người gì đâu mà lì ghê vậy đó, người ta đã nói “ Đừng tặng hoa cho tôi”  mà sao anh cứ tặng chứ ?
Anh nheo nheo mắt trêu vợ:
-  “Đừng tặng hoa cho tôi”  nghe sao mà nũng nịu, êm ái, mời chào thế? Chẳng khác nào em đã nói “Hãy tặng hoa cho em” đi.
Chị mỉm cười, đôi má hơi ửng hồng không biết vì mắc cở hay vì đã có chút phấn hồng?
 Chị vén lại mái tóc vừa rối lên trong tay chồng và ôm bó hoa ra ngoài để trang trí nơi chiếc bàn phòng khách như mỗi mùa Valentine chị đã từng làm.
 Bó hoa của ngày lễ tình yêu, của người chồng sống với chị bằng tình yêu từ ngày cưới nhau đến giờ, mỗi năm mỗi thêm đậm đà, thêm gắn bó cả  tình lẫn nghĩa.
Bó hoa như nhắc nhở cho gia đình chị là tình yêu đẹp khi ta biết tôn trọng và yêu thương lẫn nhau, nên bao giờ chị cũng thấy bó hoa của anh mua tặng chị là bó hoa xinh đẹp nhất trong ngày lễ Tình Yêu, và chị không thể nào thiếu nó được.
                        Nguyễn Thị Thanh Dương.