Sưu tầm từ Internet

"CÂN BẰNG CUỘC SỐNG" CÁCH NÀO?
BSĐỗ Hồng Ngọc



BSĐỗ Hồng Ngọc “Cuộc sống” bây giờ rất lạ. Hồi xưa còn có ngày và đêm, còn có làm việc 8 tiếng ở cơ quan , sở làm, còn lại là thì giờ “của mình” để “tùy nghi”. Xưa hơn nữa – thời con trâu đi trước cái cày theo sau- thì người “trai cày” dậy sớm, ăn no rồi vác cày dẫn trâu ra ruộng, hết buổi cày, phe phẩy quạt mo quay về hoặc ngủ thẳng cẳng dưới bóng mát cây đa…!


Bây giờ thì hết. Không thể vậy nữa. Điện thoại thông minh sẵn sàng réo gọi bất cứ lúc nào, bất cứ ở đâu. Không có sáng trưa chiều tối gì cả. Không có ở nhà ở sở gì cả. Không có nghỉ hè nghỉ lễ gì cả. Thế giới trong lòng tay. Tin thiệt tin giả hằm bà lằng. Đó là thời kỳ “Siêu hiện đại” (Metamodernism) khi đã có cái smatphone, cái laptop bên cạnh. Đêm là ngày. Quán cà phê, quán nhậu là chỗ làm việc. Bãi biển là văn phòng… Thế là đầu tắt mặt tối. Thế là đỏ mặt tía tai. Thế là bầm gan tím ruột…


Có dịp qua Nhật, thấy người ta làm việc trối chết. Vợ ở nhà mà thấy chồng về sớm trước 11 giờ đêm tức là chồng kém, phải làm thêm job đến sau 11 giờ mới tốt. Thỉnh thoảng nghe ở Nhật, ở Hàn có một diễn viên xinh đẹp, ca sĩ nổi tiếng, rất giàu có, bỗng nhiên tự vẫn chết chẳng biết vì sao.


Bây giờ không còn là thời của “Buồn nôn” (La Nausée, Jean Paul Sartre) sáng vác ô đi tối vác về nữa, mà quay cuồng, mà chóng mặt, là thời của hậu-hậu hiện đại, siêu hiện đại rồi. Đó là thời của chuyển động không ngừng, của xáo trộn, của nháo nhào (oscillation), giữa giễu nhại và trân trọng, giữa ngây thơ và uyên bác, giữa lạc quan và hoài nghi, giữa mẫu mực và phá cách…, có thể gọi là thời của “đảo điên mộng tưởng”, đưa đến những bệnh thời đại như SAD (stress căng thẳng, anxiety lo âu sợ hãi và depression trầm cảm). Cho nên ta không lạ khi ngày càng có nhiều người rời phố thị tìm về những vùng hoang vắng, sống nơi không wifi, không điện, không máy tính. Cũng không lạ khi du khách nước ngoài đến Hội An chỉ thích cưỡi trâu, đội nón lá, vác cày ra ruộng và phe phẩy quạt mo “nắm xôi bờm cười”!


Gần đây những từ mới như workaholic, nghiện, say mê công việc, workmaniac, điên vì công việc, một dạng tâm thần ngày càng nhiều. Những người mắc chứng này dễ dẫn đến tự tử. Họ có rất nhiều tiền nhưng sẵn sàng tìm cái chết để giải thoát. Từ karoshi ở Nhật – chết khi đang làm việc – đã trở nên phổ biến. Hằng năm có cả chục ngàn ca như vậy.


Tôi vẫn thường nhận được những câu hỏi nhờ tư vấn, nói chỗ làm lương thì cao mà căng thẳng quá, chắc là phải đi tìm chỗ khác, không thể sống như vậy được nữa vì không tìm thấy  niềm vui trong cuộc sống, không có thời gian cho bản thân, cho bạn bè, gia đình; áp lực công việc, áp lực deadline, đối tác… Có người nói thấy đầu óc như đang ở trên mây, không nhớ điều gì cả, trí óc quên đủ thứ và cuộc sống của họ bây giờ nó lôi thôi lắm, như Alzheimer dù tuổi hãy còn rất trẻ!


Lâu nay ta cứ nghĩ mình không có bệnh là mình khỏe nhưng điều đó là sai. Sức khỏe là tình trạng hoàn toàn sảng khoái (well-being) về cả ba mặt thể chất, tâm thần và xã hội chớ không chỉ là không có bệnh hay tật. Nhiều khi ta trông thấy một người có thể chất rất chuẩn, đẹp trai, cao ráo nhưng anh ta có thể đang mắc bệnh tâm thần. Sức khỏe về mặt xã hội càng quan trọng: kẹt xe, ngập nước sao khỏe được. Các mối quan hệ xã hội, môi trường sống không an toàn, không an ninh, sao khỏe được.


Khi nghĩ rằng sức khỏe là chuyện của y tế là sai. Y tế chỉ có nghĩa “cứu tế về y khoa”, giúp đỡ những lúc ta ốm đau, bệnh hoạn còn sức khỏe là chuyện khác, sức khỏe là chuyện của mình. Có người nói rất đúng: “bác sĩ tốt nhất là chính mình”.


Một công ty quan tâm đến sức khỏe nhân viên không chỉ mở một phòng y tế, chờ khi nhân viên đau ốm thì vào cấp cứu, thuốc men. Trường học cũng vậy. Nhiều trường học hãnh diện  có một phòng y tế trang bị thuốc men đầy đủ, có bác sĩ cho học sinh mỗi khi đau ốm hay tai nạn, nhưng rất thiếu sót. Bởi sức khỏe của học sinh chủ yếu là tâm sinh lý tuổi mới lớn, tuổi dậy thì, nên vấn đề của y tế học đường là tham vấn sức khỏe, giải quyết xung đột… Ngày nay nhiều trường đã tổ chức các lớp thiền, yoga cho học sinh. Anh quốc còn có chương trình đưa Thiền chánh niệm vào trường học: Mindfulness in School Project (MiSP) có hiệu quả tốt.


Phương pháp đơn giản để “Cân bằng cuộc sống” (Work-Life Balance) là vẽ một biểu đồ phân tích tình trạng sinh hoạt của mình để thấy chỗ nào đang bị lệch lạc như về công việc, tài chánh, học tập, giải trí, gia đình, bạn bè… Theo dõi biểu đồ đó từng thời gian, có thể thấy mình đang bị lệch về hướng nào, cần điều chỉnh ra sao.


Có một vài phương pháp cụ thể hơn để giải stress, ví dụ như  yoga, thiền quán, thở bụng… Phương pháp thở bụng (Diaphragmatic breathing hay Abdominal breathing) đơn giản mà hiệu quả. Các bác sĩ nổi tiếng hiện nay như Dean Ornish hay Deepak Chopra (Mỹ) đang phát triển phương pháp này để chữa bệnh. Họ nghiên cứu trên hai nhóm bệnh nhân tim mạch, một nhóm uống thuốc bình thường, nhóm còn lại kết hợp thêm thở bụng thì thấy rõ ràng nhóm có thở bụng đạt kết quả tốt hơn (thống kê y học).


Gần đây Tây phương nghiên cứu nhiều về thiền, ứng dụng thiền vào cuộc sống. Họ mời các nhà sư Tây Tạng tham gia, dùng nhiều kỹ thuật đo đạc hoạt động của não bộ như EEG, fMRI, PET… để xem xét coi có sự chuyển biến trong não bộ thế nào trong lúc hành thiền và đã phát hiện ra nhiều điều lý thú rồi ứng dụng để chữa nhiều bệnh trong đó có bệnh tâm thần, mất ngủ, nghiện, tim mạch… Các phương pháp tâm lý trị liệu như MBSR (Midfulness-Based Stress Reduction) hay MBCT (Midfulness-Based Cognitive Therapy) chủ yếu cũng dựa trên thiền Chánh niệm để giải quyết vấn đề stress, trầm cảm thường gặp trong đời sống hiện đại.


Ta biết khi stress kéo dài thì tuyến Pituitary ở não sẽ không tiết hormone tăng trưởng nên những trẻ bị căng thẳng quá trong học tập sẽ không lớn nổi. Stress làm Tuyến tụy tiết ra Glucagon làm giảm Insulin gây tiểu đường. Tuyến sinh dục cũng không phát triển được, không tiết DHEA bình thường. Đó là lý do tại sao đời sống tình dục ngày càng có vẻ yếu đi, yếu đến nỗi người ta phải dùng thuốc cường dương các thứ …

Một dấu hiệu quan trọng của stress nữa là giảm sút trí nhớ, luôn do dự, khó tập trung, suy nghĩ không logic, phán đoán sai, chỉ thấy mặt tiêu cực, mất định hướng, hoang mang, sợ hãi… hoặc buồn rầu, cô đơn, tâm tính bất thường…


Những dấu hiệu của stress về thể chất như nhức đầu, đau lưng, đau cột sống cổ… Đi bác sĩ đau đâu chích đó, hoặc can thiệp bằng mổ xẻ cũng không dứt hẳn. Vì gốc bệnh là do stress hoặc do tư thế ngồi làm việc, phải điều chỉnh.


Cần có một chế độ để nghỉ ngơi hợp lý. Nghỉ và ngơi là hai từ khác nhau. Ngơi là ngưng, ngưng hẳn. Nhiều khi nghỉ mà không ngơi. Cho nên, cần có nghỉ và ngơi thực sự. Chương trình đưa Thiền chánh niệm vào trường học (MiSP) nói trên có đề ra một công thức khá hay, mà tôi gọi là “Lá Bùa”, có thể dán bất cứ ở đâu để nhắc nhở mình. Đó là (.b).

Chấm (.) có nghĩa là Ngưng, Thôi, Dừng lại. Còn (b) là breath (thở chánh niệm) và hiện diện “ở đây và bây giờ”. Thực hiện được đã là rất tốt.


Nên tìm kiếm niềm vui trong những việc sáng tạo: học múa, học nhảy, ca hát, vẽ vời… Cũng nên có một vài “nghề” tay trái. Nghề “tay trái” nhiều khi mang đến nhiều hạnh phúc cho ta hơn là nghề “tay mặt”, dù ai cũng biết nhất nghệ tinh nhất thân vinh.


Giao tiếp rất quan trọng trong đời sống. Giao tiếp giữa người với người mà thành công sẽ tạo một môi trường lành mạnh cho sự phát triển cảm xúc và trí tuệ. Có 3 nguyên tắc chính: tôn trọng, chân thành và thấu cảm. Trong Bồ-tát thập hạnh, hạnh thứ 6 là “Thiện hiện”, đây chính là sự thấu cảm; hạnh thứ 8 là Tôn trọng và hạnh thứ 10 là chân thực. Nếu thực hành được ba hạnh này thì giao tiếp chắc chắn thành công.


Để có cuộc sống an lạc, tự tại, thì ta phải “từ bi” với mình, đừng cao vọng đòi hỏi xa xôi quá để bị hút vào, bị cuốn đi. Nhưng như vậy không có nghĩa là không phấn đấu để trở thành người hoàn thiện hơn. Trong thời đại người ta nói nhiều đến Siêu hiện đại như hiện nay, càng thấy rõ lời Phật dạy từ 2600 năm trước: vô thường, khổ, vô ngã… Phải vượt qua ái dục, chấp trước, phải “ưng vô sở trụ nhi sanh kỳ tâm”…, “viễn ly điên đảo mộng tưởng” thì mới có được cuộc sống an lạc, hạnh phúc./.



Sưu tầm từ Internet


LÀM CHỦ BẢN THÂN



"Chiến thắng là một bông hoa khắt khe
Không dành cho tất cả các mảnh đất,
Nó chỉ nở dưới ánh mặt trời của ý chí".

                      (Raymond de st.Laurent)


Như ngựa có cương, như thuyền có lái, thì người ta mới có thể điều khiển theo ý muốn được. Mỗi người đều cần biết mình muốn gì, đời mình đi về đâu. Ước muốn thì tốt lành và cao đẹp, nhưng không phải chúng ta muốn là có thể làm được như ý, vì chính trong bản thân mình, chúng ta còn có nhiều lực đối kháng đến nỗi thánh Phaolô, một vị tông đồ siêu quần bạt chúng như thế mà vẫn phải trăn trở chiến đấu với bản thân và Ngài đã nói lên một điều mà ai trong chúng ta cũng đã từng cảm nghiệm: "Điều tôi muốn, tôi lại không làm, mà tôi lại làm điều tôi không muốn..."

Thật vậy, con người có thể làm chủ phần nào thiên nhiên, thống trị người khác, nhưng thắng bản thân mình, làm chủ và điều khiển nó có lẽ là điều cần nhiều nỗ lực nhất.

Làm chủ bản thân là biết điều khiển mình; biết điều tiết mọi sự cho quân bình, đúng mức; biết khi nào cần tiến hay lúc nào nên lùi; biết dừng đúng lúc hay khi nào khoan, khi nào nhanh, khi nào cần chậm lại, có khi cần tạm dừng nhưng nhiều phen phải chạy nước rút... ngay cả nhiều lúc cần biết trở lui và bắt đầu lại...

Làm chủ bản thân là một đặc nét của người trưởng thành, biết lèo lái đời mình theo ý muốn và hướng về CHÂN THIỆN MỸ, nếu không chúng ta có thể hành động theo bản năng và vì thế, dễ trở nên một kẻ bốc đồng, sống vô định hướng và sống như những con rối bị điều khiển bởi nhiều lực nội tại mâu thuẫn. Đời chúng ta sẽ đi về đâu?

Làm chủ bản thân là làm chủ suy nghĩ, cảm xúc và hành vi; làm sao cho có sự hòa hợp cân đối giữa tiếng nói của lý trí và con tim. Lắm lúc chúng ta thường để mình rơi vào những trạng thái cảm xúc vô ích, mà quên đi việc dùng nó để khơi dậy tiềm năng... cảm xúc là một năng lực, nếu điều khiển nó sẽ làm cho đời mình thêm phong phú, cuộc đời như một khu vườn đầy hoa thơm cỏ lạ. Cảm xúc có thể ví như lực của nước, dùng đúng sẽ đem lại nhiệt điện, và sự tươi mát cho con người và hoa màu cây trái, nếu không điều khiển được, nước sẽ là lực tàn phá, lũ lụt hủy hoại sự sống con người và thiên nhiên, cùng với thành quả đầy công lao của con người... Người biết làm chủ mình là người có thể chọn cho mình cảm xúc mình muốn. Siêu thăng và chuyển hóa cái tầm thường trở nên những điều giá trị cho cuộc sống. Những áng thơ hay, những khúc nhạc tuyệt vời hay những tác phẩm nghệ thuật lừng danh há chẳng phải là thành quả của những phút cảm xúc dâng trào đó sao?

Làm chủ bản thân sẽ giúp chúng ta sử dụng tối đa những tiềm năng của mình để đem lại lợi ích trong nhiều hoàn cảnh khác nhau, những khả năng mà trời đã phú cho con người một cách hào phóng, mà cho đến nay chúng ta có thể còn đang để nó ngủ yên. Làm chủ bản thân là có thể chế ngự được các sự kiện trong cuộc sống, thay vì để cho hoàn cảnh và các sự kiện chế ngự mình.

Mỗi người chúng ta trong đời lắm lúc có những cơ may, hay hoàn cảnh thuận lợi; những người bản lĩnh thường nắm bắt ngay được nó, còn những người yếu đuối thì để cho nó qua đi. Những người không làm chủ bản thân thì cũng sẽ không làm chủ được số phận, trái lại đôi khi còn tự biến mình thành nạn nhân của chính mình. Những người biết làm chủ bản thân thường sống với ý chí, nghị lực, họ đấu tranh với những khó khăn và vượt qua trở ngại, nhờ làm chủ chính mình. Còn người mềm yếu thường tự để cho đời mình cuốn lôi và trôi dạt về bến bờ vô định.

Nếu tỉnh thức và suy gẫm chúng ta có thể nhận ra trong nhiều tình huống, chúng ta có thể làm tốt hơn, nhưng vì chúng ta thiếu sức mạnh của ý chí để kìm hãm những thúc đẩy tức thời, những lôi cuốn của bản năng và áp lực bên ngoài. Có khi chúng ta không thắng được tính nhút nhát, mặc cảm hoặc những nỗi sợ hãi do định kiến, do kinh nghiệm thất bại trước đó làm tê liệt và yếu mềm. Chúng ta không tự chủ được mình và để cho những lực tiêu cực cuốn hút mình theo.

Trở về với tuổi thanh thiếu niên.

Biết bao nhiêu bạn trẻ đã đánh mất, bán rẻ hay làm hỏng đời mình vì:

- lao vào con đường nghiện hút chỉ vì không thắng nổi những lời khích bác, thách thức của bạn bè.

- lao vào tình dục vì không thắng nổi những sự tò mò hay cảm xúc dâng trào hoặc những ham muốn nhất thời.

- bỏ bê việc học vì không thắng nổi tính ươn lười và sự chán nản mệt mỏi khi phải cố gắng.

- không làm việc hay học hành, bỏ cuộc trước những thách đố của trách nhiệm vì không thắng nổi những tháng ngày kham khổ hoặc sự đơn điệu và độ dài của thời gian.

- dễ dàng buông xuôi trước những khó khăn, nghịch cảnh hay thất bại, hoặc những đòi hỏi của bổn phận, của chữ nhân, chữ tín...

Muốn tạo nên những con người biết làm chủ bản thân, là chuyện đường dài, mong các bạn trẻ ý thức và bắt đầu sớm tiến trình giáo dục bản thân. Chúng ta cần chuẩn bị cho chính mình một đời sống kỷ luật và điều độ. Một sự tập luyện dai bền sẽ tạo những nếp sống, nếp nghĩ và hành động vững chắc và tích cực.

Làm chủ bản thân bắt đầu bằng làm chủ những cách nghĩ của mình, là tạo cho mình một cái "thắng" hay cái "phanh", đồng thời tự tập cho chúng ta:

- biết suy nghĩ trước mỗi chọn lựa lớn nhỏ trong ngày và trong đời. "biết dừng khi thấy mình lạc lối...".

- biết thôi không nói thêm một lời, hút thêm một điếu thuốc hay uống thêm một ly bia,

- biết từ chối một cuộc hẹn hò hay một lời mời mọc mà mình cảm thấy bất an,

- có thể ngưng một cuộc trò chuyện vô bổ hay dừng xem truyền hình khi nó đang hồi gay cấn để học bài hay làm một bổn phận cần thiết,

- tập thói quen phân tích lợi - hại khi làm hay nói một điều gì,...

Làm chủ bản thân là tập ý thức và điều khiển những cảm xúc đang tràn ngập trí lòng. Trước những cơn xúc động mạnh mẽ, tốt hơn chúng ta đừng nói gì hết, đừng viết gì hết, đừng quyết định điều gì. Nói cách khác, chúng ta tạm thời ngưng lại những hành vi cụ thể đang bị ảnh hưởng tai hại của những cơn xúc động...

- Sự im lặng giúp ổn định sự thăng bằng nội tâm và sự phán đoán và chúng ta sẽ trở nên sáng suốt và khách quan hơn...

- Nếu chịu khó suy nghĩ, ta sẽ tìm được cho mình một cảm giác tự tin.

Làm chủ bản thân đòi buộc mỗi người "Cần phải suy nghĩ, và đừng vội gặt lúa non, để phải cầm chắc sự thất bại. Đối với những người không làm chủ được bản thân họ dễ thất bại, và rồi sự thất bại ấy sẽ dìm họ vào sự suy sụp tinh thần". (Raymond de St. Laurent )

Tập làm chủ bản thân là tập trầm tĩnh, vì trong sự trầm tĩnh chúng ta có thể dễ nhận thấy bản thân và kiểm soát mình hơn. Sự trầm tĩnh có được chính là một sức mạnh. Nó ngăn không cho nguồn nghị lực của chúng ta bị phân tán và bị tiêu hao một cách vô ích.

"Kẻ nào có sự trầm tĩnh và sự suy nghĩ, kẻ ấy luôn chiến thắng".

Làm chủ bản thân qua việc tập luyện thói quen "Luôn chuẩn bị sẵn cho mình những điều kiện để đối phó với những khó khăn có thể gặp phải, vạch cho mình thái độ ứng xử phù hợp với mỗi tình thế ." (Raymond de st. Laurent ).

Tập làm chủ bản thân là tập chịu đựng những trái ý, những thiếu thốn, chấp nhận những điều không thuận lợi, tập kiên trì, làm việc đến cùng với tinh thần trách nhiệm dù sự việc xảy ra không như dự tính hay lòng mong muốn.

Còn các bạn trẻ, các bạn vui lòng dừng lại đôi phút, suy nghĩ xem các bạn đang cần tập luyện gì đây để có thể trở nên những người biết làm chủ bản thân??? Sống trọn vẹn cuộc đời một cách có giá trị và là những giá trị lâu bền.

Kỹ Năng Sống - Tác Giả  THÀNH QUANG .


Sưu tầm từ Internet  

ĐỂ ĐƯỢC YÊU MẾN



Bằng cách thoát ra khỏi cái tôi của mình, 
bạn sẽ dễ dàng đồng điệu với những mong muốn và nhu cầu của người khác.

Đừng phán xét. Người ta chỉ cảm thấy thật dễ chịu, tự tin khi tiếp xúc với những người không xét đoán họ. Bằng cách thể hiện sự vị tha và chấp nhận, bạn sẽ thấy mọi người đều mở lòng và mong muốn được gần gũi bạn.

Giữ liên lạc. Hãy làm cho người khác thấy rằng dù thời gian là vàng ngọc đối với bạn nhưng bạn vẫn cố gắng giữ liên lạc với họ, đôi khi chỉ đơn giản là một tin nhắn qua điện thoại, một email, một lá thư ngắn hoặc một postcard. Thật có ý nghĩa khi bạn tặng một quyển sách bạn yêu thích, một hộp kẹo nhỏ hoặc một món quà gì đó mà người được tặng chưa từng nghĩ họ sẽ mua cho chính mình. Đó còn là sắp xếp thời gian để có một bữa ăn sáng, một bữa ăn trưa nhanh, một buổi cùng nghe nhạc cuối tuần...

Tận tâm. Chúng ta có thể bỏ mặc bạn bè trong bất kỳ tình huống nào vẫn không vi phạm pháp luật. Nhưng trái tim không cho phép bạn làm thế! Người khác biết rất rõ khi bạn chân thành, tận tâm với họ.

Biết chúc mừng. Đừng đợi những sự kiện to tát mà hãy chúc mừng ngay những thành tựu đạt được mỗi ngày của những người quanh bạn.

Bày tỏ lòng mình. Đôi khi chúng ta yêu mến ai đó nhưng lại không biết cách làm cho họ cảm nhận được tình cảm ấy. Có người cảm thấy được yêu mến khi ai đó lắng nghe mình, hoặc cảm thấy mình là một phần trong cuộc sống của người kia hoặc đơn giản chỉ là thường xuyên liên lạc, một bữa ăn, một món quà, một bó hoa...

Cẩn ngôn. Điều này tưởng như đơn giản nhưng lại không phải thế. Nếu bạn thường lỡ lời, mọi người sẽ không thấy dễ chịu khi ở bên cạnh bạn, thậm chí ngờ vực bạn, xem nhẹ những lời hứa của bạn và đánh giá thấp về bạn.

Đừng khoe khoang. Con người về cơ bản là loài... ích kỷ. Đừng khuấy động lòng ganh tị nơi người khác bằng cách khoe khoang về những gì mình có được, hãy để mọi người tự nhận thấy điều ấy. Khi khoe khoang bạn cảm thấy thật thỏa mãn nhưng lại đem cảm giác buồn cho người khác, đừng để có bất kỳ một đấu trường nào trong tình bạn.

Biết cười với người xung quanh.

Hãy lắng nghe. Có quá ít người biết lắng nghe nên khi làm được điều ấy bạn sẽ trở thành “thính giả vĩ đại”. Khi bạn lắng nghe, hãy nhìn vào mắt người đối diện, đó chính là dấu hiệu cho thấy bạn đang chú ý và đồng cảm với những gì họ đang nói, nêu ý kiến với sự quan tâm sâu sắc, không xét đoán và không vụ lợi. Hãy phát triển kỹ năng lắng nghe, nó sẽ giúp bạn trở thành một người mà ai cũng muốn gần gũi, giao tiếp.




Sưu tầm từ Internet.

GIAI ĐIỆU TUYỆT VỜI



Hết thảy chúng ta đều là những thiên thần một cánh; và chúng ta chỉ bay được khi ôm chặt lấy nhau.
                                        
                                            Luciano De Cresehenzo

Mùa xuân năm 1983, bà Margaret Patrick, một phụ nữ da đen, tới trung tâm người già cô đơn ở Southeast để theo tập chương trình vật lý trị liệu. Khi được giám đốc dẫn đi thăm cơ sở vật chất, bà Margaret bỗng sựng lại, nhìn trân trân vào cây đàn piano trong góc phòng. Bắt gặp ánh mắt ấy, bà giám đốc hỏi:

- Có điều gì không ổn với bà chăng?
- Không, - bà Margaret đáp khẽ, - chỉ vì nó gi lên những ký ức xa xưa.

Trước khi bị đột quy âm nhạc đã là lẽ sống của đời tôi.
Rồi người cựu nghệ sĩ dương cầm ấy tư lự kể về những khoảnh khắc thăng hoa trong sự nghiệp của mình. Nhìn bàn tay bà Margaret buông thõng, giám đốc đột nhiên bảo bà hãy ngồi đợi chút xíu. Lát sau, bà quay lại cùng với một phụ nữ dáng người thấp bé, tay chống gậy, tóc bạc trắng, đeo kính dày cộm. Đó là bà Ruth Eisenberg - cũng từng chơi đàn piano và từng đoạn tuyệt âm nhạc sau cơn đột quy. Hơn nữa, cũng giống như bà Margaret, bà cũng là bà ngoại, bà góa và cũng từng bị mất con. Điều khác biệt giữa họ là mỗi người đều còn lại một bàn tay khỏe mạnh: bà Ruth tay phải và bà Margaret tay trái.

- Tôi có cảm giác là hai bà sẽ làm nên điều kỳ diệu.
- Bà giám đốc giải thích.
- Bà có biết bản Van-sơ của Chopin không? - Bà Ruth hỏi. Bà Margaret gật đầu.

Thế rồi cả hai sát cánh trên chiếc ghế dài. Một bàn tay da đen với những ngón dài gầy guộc, và một bàn tay da trắng, ngắn ngủn, tròn trịa lướt thoăn thoắt trên phím đàn. Họ đắm chìm trong thế giới của riêng mình, quên bẵng đi sự hiện diện của những người xung quanh.

Kể từ đó, họ như hình với bóng mang đến tiếng đàn du dương tới hàng triệu khán thính giả. Trên màn ảnh nhỏ, tại nhà thờ, trường học, trung tâm phục hồi chức năng, viện dưỡng lão. Công chúng luôn ngẩn ngơ trước hình ảnh bàn tay vô dụng của bà Margaret quàng sau lưng bà Ruth; và bàn tay yếu đuối của bà Ruth lặng lẽ đặt lên đùi bà Margaret. Thường thì, bàn tay khỏe mạnh của bà Ruth đi nốt còn bàn tay lành lặn của bà Margaret thì đánh đệm theo. Dạo đầu là Chopin, Bach rồi đến Beethoven - nhịp nhàng hơn cả trong mơ. Bà Margaret sung sương bảo:

- Âm nhạc của tôi bị cưóp đi nhưng bù lại tôi có Ruth. Bà Ruth im lặng, khóe mắt ánh lên niềm hạnh phúc.

Đó là câu chuyện về hai người phụ nữ - bây giờ họ tự gọi mình là Evory và Ivory (gỗ mun và ngà voi - hai vật liệu làm nên chiếc đàn piano).

(Trích từ Hạt Giống Tâm Hồn)

RU TÌNH - TRỊNH CÔNG SƠN - KHÁNH LY




Sưu tầm từ Internet

ĐẾN  MỘT NGÀY


Đến một ngày chúng ta bỗng nhận ra nhiều điều của cuộc sống, như một căn duyên chợt đến để cảm nhận - theo lời người xưa từng nói là ngộ ra.

Chúng ta bỗng nhận ra sự xuyên suốt lẽ ra phải có trong cuộc sống mình - khi trời đất tĩnh lặng, khi lòng người lắng xuống tận đáy ký ức tâm hồn. Chúng ta chợt thấy những ngày đã qua dù làm được nhiều việc nhưng chỉ là một quán tính của sự cảm nhận cùng lòng say mê chiến thắng và sự tự khẳng định mình.

Một lúc nào đó chúng ta bỗng nhận ra sự vô tình của bản thân với những giá trị khác và những tấm chân tình của người bạn đã xa. Chúng ta thường nhận ra sự chưa hoàn thiện của người khác mà quên đi của chính mình - khi bản ngã kiêu hãnh và cái tôi chen chân đứng cùng một chỗ, khi chúng ta tự cho tầm nhìn của mình là rộng nhất.

Chúng ta chợt cảm nhận được quy luật sâu xa của cuộc sống là quá trình cho và nhận. Chúng ta cảm thấy sự tha thứ, bao dung, nhìn nhận lại cũng là một sự cho đi và những tổn thương tinh thần tưởng chừng không có nguồn nào bù đắp trở nên nhẹ nhàng như cần phải có.

Chúng ta chợt cảm thấy sự thanh thản, nhẹ nhàng trước những nỗi đau, lỗi lầm, mất mát của ngày hôm qua, sự mới mẻ tinh khôi của ngày hôm nay và đó chính là những gì dành cho ngày mai.