GÓC THƯ GIÃN (Sưu tầm và lưu giữ Văn,Thơ, Nhạc và những bài viết hay trong cuộc sống ...)
Trang
- HY VỌNG VỚI HAI VÌ SAO
- TRANG CHUNG
- LỜI HAY Ý ĐẸP
- LỜI HAY Ý ĐẸP ( SƯU TẦM )
- ÂM NHẠC
- HOA CỎ ANT
- PHẠM ANH DŨNG - NHIẾP ẢNH GIA
- VĂN . NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG
- THƠ NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG
- ĐỖ DUNG NGUYỄN
- CHƯƠNG HÀ
- PHẠM MAI HƯƠNG
- THIÊN HƯƠNG ( Thơ )
- THIÊN HƯƠNG ( Văn )
- HUỲNH NGỌC LAN
- PHAN VIỆT NAM
- THƠ. TRƯƠNG NGỌC QUYÊN
- NGUYỄN THỊ MINH TRANG
- NHẬT THỤY VI
- SƯU TẦM VĂN HAY
THƠM NGÁT HƯƠNG ĐỜI
Tác giả tên thật
Nguyễn Đỗ Dzung, sinh năm 1947, cựu nữ sinh Trưng Vương, tốt nghiệp Đại Học Dược
Khoa Sài Gòn năm 1972, Thuyền Nhân, đến Mỹ năm 1980, hiện tại về hưu, vui thú
điền viên, cư ngụ tại miền Bắc, California. Tác giả nhận giải Danh dự năm 2021.
***
Cây cam trước cửa
sổ phòng làm việc của bà Vi đã nở đầy hoa, dày đặc những chùm hoa trắng nõn nà.
Một số cánh hoa từ từ rụng xuống để lại những chùm trái nhỏ xíu lấm tấm như những
đầu chiếc đinh ghim mầu xanh ngộ nghĩnh.
Sáng nay bà Vi dậy sớm, thư thả ngồi nhìn ra cửa sổ, mải mê ngắm hai con
chim đang bay ra bay vào xây cái ổ tít trên cành cao của cây cam. Chiếc tổ chim
vừa hoàn thành, những sợi cỏ khô mỏng mảnh đã được bện thành một cái tổ gọn
gàng, nhỏ bằng hai bàn tay chụm lại. Chúng khôn quá, xây tổ trên cành cam, khi
chim con ra đời sẽ được thưởng thức mùi hương hoa cam thơm ngát. Bà mỉm cười
nghĩ thầm, rồi rảo mắt nhìn ra phía vườn sau.
Joe và thằng Út
Lam đã thức dậy từ khi nào; hai đứa đang mạnh mẽ bổ những nhát cuốc đào mấy hố
đất để sửa soạn đổ móng, đóng cột xây thêm phòng ăn ngoài trời ngay gần phía hồ
bơi. Ngôi nhà này Út Lam của bà mới mua năm 2020, ngay giữa mùa đại dịch Covid.
Trước đó vợ chồng bà cũng sống trong nhà Út, một căn “duplex” nhỏ hai gian, mỗi
gian có hai phòng ngủ, cây cối bà Vi trồng đã xum xuê, đã cho hoa tươi, trái ngọt.
Hai ông bà ở một bên, Út Lam ở gian bên cùng Joe, là bạn và cũng là roommate
thuê phòng từ hơn chục năm qua; mọi người sống rất êm đềm, thuận thảo.
Dọn sang nhà mới
thì Joe cũng dọn theo. Vợ chồng bà Vi ở cái phòng được xây nối bên hông, Joe và
Út ở hai phòng riêng trong nhà chính, có thêm phòng tập thể thao trong nhà, hồ
bơi ở vườn sau, nên hai anh chàng có vẻ vui thích lắm. Joe là một thanh niên Mỹ
trắng trẻo, cao lớn nhưng dáng vẻ thư sinh, tính nết điềm đạm, ăn nói nhỏ nhẹ,
đặc biệt lại rất khéo tay và chịu khó. Ở ngay bên cạnh, có gì trong nhà hư bà gọi
là Joe nhanh nhẹn sang giúp sửa liền. Đôi khi bà đùa:
- Joe, con đúng
là thằng con trai của mẹ!
- I try, I
try... Mom!
Cậu ta trả lời với
nụ cười tươi.
Ở gần lâu ngày,
Joe cũng chịu khó học những câu tiếng Việt. Đôi khi ra vườn sau gặp ông hay bà
nó cũng ngọng nghịu véo von:
- Chào bác, bác
có khỏe không?
Vợ chồng bà Vi rất
quý mến Joe, nên mỗi lần tụ họp cả gia đình chi nhánh nhỏ, hay đại gia đình,
Joe đều có mặt. Và tất cả các cháu trong
đại gia đình bà cũng thương yêu, đùa giỡn thân mật với Joe, và chúng thường gọi
uncle Joe và uncle Lam bằng tên gọi tắt U. J và U. L cho thân mật. Năm vừa rồi
mấy đứa con bà tổ chức kỷ niệm 50 năm ngày cưới cho cha mẹ, Joe cũng tham gia sắp
hàng cùng mọi người bước lên khán đài tặng hoa, tặng quà cho ông bà như một
thành viên trong gia đình.
Nghĩ tới đây, bà
Vi chợt bồi hồi xúc động. Mới đó mà ông bà đã sống với nhau hơn năm chục năm.
Thời gian mấy mươi năm chỉ như là cái chớp mắt. Trong phút chốc, những chuyện
xưa bỗng ào ạt hiện về.
***
Trước 1975, ông
là nhà giáo, bà là dược sĩ. Ngay sau
ngày mất nước ông phải đi tù “cải tạo” mất ba năm. Tuy làm nghề gõ đầu trẻ,
nhưng mang danh Trung Uý biệt phái từ bộ Tổng Tham Mưu của VNCH nên ông phải bị
đi tù. Nước mất, bà Vi bị quăng vào đời một cách tàn nhẫn. Chưa đến ba mươi tuổi, một nách hai đứa con
thơ. Hai cột trụ chính của gia đình là cha và chồng phải khăn gói đi tù không
biết ngày về.
Trời Sài Gòn
không còn đẹp nữa; nắng Sài Gòn không còn tươi; và cảnh vật Sài Gòn ủ ê khoác
lên một màu xám. Với tâm trạng ngậm ngùi đó, bà Vi thơ thẩn lên thương xá Tam
Đa, đánh liều mướn một quầy nhỏ trong gian hàng của PMC, để may, thêu, vẽ... Tận
dụng hết các nghề tay trái để kiếm gạo nuôi con. NH chia cửa hàng của chị làm
năm phần, ngoài cùng là hai quầy nhỏ, bà Vi một bên, hai chị em Vân Ly một bên.
Đằng sau bà là quầy hàng của nhà văn NC, có cô em BH tươi vui, nhí nhảnh. Đối
diện với NC là gian hàng của vợ chồng NXH với cô vợ DT khéo léo, đảm đang.
Không ngờ bà lại được lọt vào một nơi toàn văn nghệ sĩ!
Sau khi ông ra
tù, thoát khỏi nhà tù nhỏ để về sống trong “nhà tù lớn”, bà Vi có thêm người đỡ
bớt tay chân. Nhưng ông làm sao sống nổi trong cái đất nước mà người dân “Mỗi
tháng sắp hàng mua lạng thịt/Từng năm đợi mét vải che thân” và đầu óc luôn căng
thẳng vì ngơm ngớp lo âu.
Năm 1980 ông bà
dắt hai con và hai đứa em vượt biển thành công, sang định cư tại
California. May mắn có gia đình cô em
sang trước 75 mới mua nhà ở Irvine mời gia đình anh chị và hai em về ở
chung. Chân ướt chân ráo; mới vượt biên
sang vùng đất hứa; mới được thở hít không khí tự do, hưởng thụ ánh sáng văn
minh; và được sống trong căn nhà đẹp, rộng rãi mà nhiều người mơ ước. Hai đứa con tạm đủ lớn, thằng con nhỏ đã chín
tuổi, không phải lo lắng nhiều.
Nhưng rồi, ông
bà lại bắt đầu phải lo con mọn! Chả là một
tháng nọ bà Vi bỗng thấy “thất kinh”.
Nhìn chiếc que thử thai hai ông bà đã giật mình. Ông nhìn bà, bà nhìn ông. Ông bà đã cẩn thận kiêng cữ mà sao vẫn bị vỡ
kế hoạch! Đành phải chấp nhận thôi, họ bảo nhau, tự an ủi, đứa con Trời cho thì
cứ nhận!! Và ông bà rất vui mừng khi sinh được Út Lam. Thằng bé ra đời đem niềm
vui đến với ông bà, thật hạnh phúc khi có bé luẩn quẩn loanh quanh, hủ hỉ với
cha mẹ.
Thời kỳ đó sang
Mỹ trở lại nghề cũ hơi khó. Phải đi học lại, tốn nhiều thời gian nên chồng bà
Vi liền ghi tên học một khóa computer và đúng một năm sau ông đã có việc
làm. Phần bà, khi ấy chưa có chương
trình thi lấy bằng dược sĩ tương đương.
Buổi sáng bà đi học Med – Tech, buổi chiều bà học ESL tại Saddleback
College gần nhà.
Một cơ hội may mắn
đến, các em bà Vi xúm lại giúp đỡ để bà mua được một ngôi chợ nhỏ ở một thành
phố thuộc miền bắc Cali, chủ cũ về hưu nên bán rẻ. Thế là bà mang cu Út theo lên miền Bắc, đi
làm ăn với mẹ. Hai đứa lớn tạm ở lại
Irvine với bố, phải giữ một lương để bảo đảm vì cửa hàng mới mở chưa biết sẽ lời
lỗ ra sao.
Để tiết kiệm, bà
cho sửa sang căn phòng kho chứa đồ phía sau, ngăn vách thành một phòng nhỏ để vừa
một cái giường của mẹ, một cái giường bé xíu cho Út Lam. Cũng may đó là khu hỗn
hợp giữa thương mại và nhà ở nên mẹ con bà Vi mới được ở ngay tại tiệm, vừa tiện
việc trông coi vừa không phải di chuyển mà lại đỡ tốn tiền thuê nhà riêng.
Thời kỳ đầu chợ
chưa có khách, hàng hoá còn thưa thớt, bà Vi phải vắt óc tìm cách kiếm thêm thu
nhập và tăng số lượng khách hàng. Bà nhận
sửa quần áo, may vá, và nhận thêm việc dịch giấy tờ như khai sinh, giá thú, học
bạ, cho một số đồng hương Việt. Trời thương, thằng bé Út Lam quá hiền lành cứ lủn
tủn bên mẹ. Bé thì nằm ngoan ngoãn trong chiếc giỏ xách baby; lớn lên bíết bò,
biết tập đứng tênh tênh thì yên chí bò lổm ngổm hay đứng vịn thành cái lồng
playpen để bên cạnh mẹ như con chó con hiền lành trong cũi; bé không bao giờ quậy
phá hay kêu khóc.
Bà Vi một mình
chèo chống ngôi chợ bằng sự quyết tâm và kiên nhẫn tột cùng giữa cái thành phố
Mỹ lộng lẫy của miền Bắc Cali. Và rồi trời cao không phụ kẻ có lòng. Hai năm sau, nhờ sự nổ lực của bà, ngôi chợ
phát triển, chồng bà đưa hai con lớn lên miền Bắc để gia đình đoàn tụ về một mối.
Cả nhà hợp sức
làm việc, 7 ngày một tuần, 12 tiếng một ngày, từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối. Ngôi chợ ngày càng phát triển mạnh, dần dần
biến thành một cửa hàng bách hóa đúng nghĩa, có đủ mặt hàng gia dụng, kể cả quần
áo và vải vóc. Bà Vi còn mở thêm dịch vụ
nhận đóng thùng quà gửi về VN. Chồng bà
đặt một bàn giấy chuyên lo những dịch vụ giúp người Việt, dịch giấy tờ hộ tịch,
điền đơn bảo lãnh, bán bảo hiểm. Bà còn nhận may đo trực tiếp theo ni tấc cho
khách hàng, kể cả khách Mỹ.
Mấy năm sau, ông
bà mua được căn nhà riêng. Cu Út có anh
chị nên không phải theo ra chợ nữa. Thằng
Út “vét mót” này rất thông minh, khi sắp đi học pre - school, Út đã nói rành cả
hai thứ tiếng Mỹ - Việt. Một hôm mấy cô
em bà Vi đến chơi, vui chuyện bà kể là vì “accident” mới sinh ra Út. Khi họ ra về, thằng bé kéo mẹ vào phòng phụng
phịu:
“Mommy, am I unwanted child?”
Bà Vi nghe lời
con trẻ mà hết hồn, xót dạ, vội ôm bé vào lòng dỗ dành:
“No, no!
You’re the gift from God! Không
phải đâu cục cưng của mẹ! Con là món quà
quý Trời ban cho mẹ! Mẹ yêu con nhất! Nhất!”
Thằng bé nghe thế
thì vít đầu mẹ xuống hôn chụt vào má của mẹ và nhoẻn miệng cười. May mà bé nói
ra chứ nếu nó cứ ôm giữ trong lòng mà hậm hực buồn tủi thì không biết hậu quả sẽ
ảnh hưởng đến cuộc đời nó như thế nào. Từ đó bà Vi phải cẩn thận về lời nói hơn
trước.
Công việc làm ăn
của ngôi chợ ngày càng phất lên như diều gặp gió. Tiệm may của bà Vi cũng đông
khách hơn, bà phải mướn một thợ may người Mỹ đến phụ việc. Thêm nhiều khách Mỹ
đến đưa may, ngay cả may áo cưới, áo dự thi Fashion Show. Bà Vi sáng tạo ra những mẫu áo đẹp, độc, lạ,
nên khách hàng Mỹ rất ưa thích. Bên phần gửi quà về VN, bà mướn thêm một ông
già người Việt để giúp việc đo vải, đóng thùng.
Khi tiền bạc rủng
rỉnh, vợ chồng bà Vi quay qua kinh doanh thêm về địa ốc. Bước đầu bà mua đấu giá một căn “fourplex”
rách nát, bỏ hoang phế lâu ngày với giá chỉ sáu chục ngàn, trả hết bằng tiền mặt.
Bà bỏ thêm mấy chục ngàn nữa sửa lại toàn bộ. Căn nhà sau khi tân trang đã biến
đổi, như cô bé lọ lem thoát xác thành nàng công chúa thật diễm kiều.
Bà Vi bán ngay,
được lời gấp đôi giá vốn! Thừa thắng
xông lên, bà dùng tiền bán nhà “down” hết, mua bốn căn nhà khác, sửa lại cho đẹp
rồi cho thuê. Tiếp theo, ông bà dùng tiền
giành dụm và lợi tức từ cửa hàng đem mua nhà từ từ, khi mua được vài căn nữa
thì ngưng. Tiền cho thuê, bà Vi trả hết
vào tiền nợ nhà. Dự tính đến khi về hưu
nợ nhà vơi đi, ông bà sẽ cho ba đứa con mỗi đứa một căn. Chừa lại một căn để
ông bà cư ngụ, còn thì cho thuê lấy lợi tức an hưởng tuổi già. Nếu còn khỏe mạnh,
ông bà sẽ đi du lịch đó đây để mở tầm con mắt và vui hưởng những cảnh đẹp thiên
nhiên cho bõ với những tháng ngày làm lụng cực khổ.
Nhưng ở đời, có
những bài học kinh nghiệm mà khi học được thì đã trễ. Ngày ấy bà Vi đâu có biết
gì đến dịch vụ các công ty Mỹ quản lý cho thuê nhà ăn huê hồng. Công ty sẽ lo hết thủ tục phỏng vấn chọn người
thuê có lý lịch tốt, nếu bị hư có nhân viên sửa chữa rồi trừ vào tiền thuê
nhà. Họ cũng có những tiêu chuẩn đặt cọc
được ký trong họp đồng để lấy tiền đền nếu người thuê làm hư nhà cửa. Và họ có
cách quảng cáo để những ngôi nhà thuê không bị bỏ trống. Bà Vi tự đăng báo cho
thuê, lựa chọn người theo cảm tính, không biết lấy tiền cọc về bồi thường, nên
căn nhà nào cho thuê cũng chỉ được một năm đầu êm ả, rồi thì những vấn nạn xẩy
ra. Nhà luôn bị trống vài căn; nhà có người thuê thì ít lâu họ lại dở chứng quịt
tiền nhà, khi bị trục xuất thì phá tan hoang trước khi đi, lại phải sửa chữa để
đợi người mới.
Tiếp đến bong
bóng thị trường địa ốc bị bể. Nhà không có người thuê, muốn bán thì không có
người mua. Cứ thế mà cầm cự mấy năm trời thì nguồn vốn cạn kiệt. Mọi việc đến với vợ chồng bà Vi như cơn lốc
xoáy. Của cải đến rồi đi tựa dòng nước
lũ cuốn ra sông. Và ông bà mất trắng!
Khi ấy hai đứa
con lớn của bà Vi đang học ở UC Berkeley.
Út Lam vừa học hết bậc tiểu học.
Ông bà đành gạt nước mắt để ba đứa con lại, nhờ ông bà ngoại và các dì của
cháu trông nom để đi xuyên bang làm ăn.
Và rồi trong một buổi sáng Tháng Ba sương mù dầy đặc, có đôi vợ chồng tuổi
mới trung niên bước thấp bước cao lên máy bay rời bỏ thành phố xinh đẹp San
Francisco với tâm trạng rối bời và đau xót. Phần thì thương con, phần thì tiếc
của, bà Vi bước chân đi mà lòng như bị ai xát muối!
Từ bỏ Cali ra
đi, cuối cùng vợ chồng bà Vi cũng ổn định tại một thành phố nhỏ ở một tiểu bang
xa. Ông làm trong một hãng shipping, bà làm việc trong một tiệm bán và nhận sửa
quần áo. Lương chỉ đủ để sinh tồn, nhưng cũng là lúc ông bà hiểu thế nào là lẽ
vô thường, tự nhìn lại mình, và tự an ủi rằng cũng đã cố gắng làm việc hết sức
mình và cũng từng thực hiện được giấc mơ Mỹ tuyệt đẹp: Từng làm chủ, có nhà cửa,
xe cộ đàng hoàng, tiền bạc rủng rỉnh.
Nhưng vận hạn đến lúc không may nên đã tính toán sai lầm, dồn hết trứng
vào một giỏ. Bạo phát nên bạo tàn. Ôi cũng là định mệnh!
Ông bà bằng lòng
với cuộc sống giản dị lúc đó. Mỗi ngày
làm việc tám tiếng xong là về nghỉ. Tâm
trí không vướng bận những tính toán, lo toan như thời làm việc tại ngôi chợ ở
Cali. Chỉ có việc phải sống xa các con là nỗi buồn nhớ quắt quay, nhất là nhớ
thương thằng Út. Không biết thằng bé lớn
lên bằng cách nào khi thiếu bàn tay chăm nom của mẹ. Từ nơi xứ lạ, ông bà chỉ biết thành tâm cầu
khẩn Trời Phật, tổ tiên phù hộ cho ba đứa con có cuộc sống êm đềm, học hành giỏi
dang, ra đời thì thành đạt. Nếu có nghiệp
chướng từ tiền kiếp thì ông bà xin gánh chịu hết trong những năm cuối đời này,
xin đừng bi lụy đến đời các con cháu.
*
Có tiếng xe cộ
và tiếng lao xao của trẻ con ở đàng trước. Chắc mấy đứa con và các cháu đã đến
họp mặt cuối tuần, cũng là để giúp Út thu xếp nhà cửa. Bà cảm thấy thật vui,
khi nghĩ đến hiện tại các con đã trưởng thành, hai đứa lớn rất thành công, học
xong ra trường đi làm, lập gia đình, và đã có con, nhà cửa ổn định. Riêng Út
Lam dù đã ổn định nó vẫn còn độc thân. Hồi nhỏ Út hay thủ thỉ mộng ước của bé
là muốn học thành bác sĩ để có thể săn sóc bố mẹ lúc về già. Út rất thông minh và học giỏi. Nhưng vì hoàn cảnh
không may của gia đình nên nó quyết định học PA (Physician Assistant) cho
nhanh. Học ra Bác Sĩ phải lâu hơn và tốn
kém hơn nhiều vì dù có mượn nợ để học nhưng phải đi xa và tiền nhà cửa, chi phí
cũng không nhỏ. Út Lam ra trường có việc làm ngay, với mức lương ngày càng khá.
Giành dụm vài năm nó mua một ngôi “Duplex” và đón bố mẹ về ở cho tới ngày nó
mua thêm ngôi nhà này.
Lâu nay, bà Vi
đã để ý tìm dâu, kiếm vợ cho Út Lam. Biết
là tuổi trẻ bây giờ không thích chuyện mối mai, bà tạo những cơ hội như thật
tình cờ để con gặp thêm bạn mới, và nhắc nhở con đã đến lúc phải lập gia đình.
Đây là mơ ước cuối cùng của đời bà. Nhưng Út Lam vẫn tảng lơ né tránh và có khi
bà hối thúc lắm thì nó nói bừa, “Con sẽ không lấy vợ...”
- Mẹ ơi...
Tiếng gọi của Út Lam từ sân sau.
- Gì vậy bé?
Bà hỏi vọng ra.
- Bé của mẹ đã gần
bốn mươi rồi đó mẹ ơi!
Tiếng thằng anh
cả kèm tiếng cười khúc khích của mấy đứa trẻ. Bà cũng cười, vì Út Lam luôn là
thằng con bé bỏng của bà, nên lâu lâu phản xạ từ tiềm thức bà gọi Út là “Bé”
làm các cháu nghe cũng phải buồn cười.
Bà bước ra khu vườn gần hồ bơi, cả đám con cháu đang cùng nhau ngắm nghía, trầm trồ, công trình chúng mới hoàn tất. Một căn phòng nhỏ xinh xinh núp dưới hai cây cam cổ thụ dành riêng cho bà.
Cô con gái hỏi:
- Mẹ muốn đặt
tên gì đây?
Thằng anh lớn
nói:
- Phòng Thiền,
Phòng Vẽ, hay Thư Viện?
- Khiêm Cung Am!
Bà nháy mắt trêu.
Chả là anh con lớn
là người “design” và là trưởng nhóm xây cất; thằng cháu đích tôn, con của anh
con trưởng được ông nội đặt tên là Khiêm Cung. Cả nhà cười ồ thích thú.
Khi bà ngỏ ý muốn
có một cái lều ngoài vườn để có chỗ ông bà ra ngoài sống gần với thiên nhiên, uống
trà buổi sáng hay nằm võng nghỉ ngơi sau “công việc đồng áng” hàng ngày, anh
con trưởng xung phong:
- Mẹ để tụi con
lo! Tụi con sẽ xây cho mẹ một căn phòng xinh để mẹ muốn làm gì thì làm.
Thế rồi cả lũ
con trai xúm lại chỉ hai ngày “weekend” đóng xong ngay cái sườn nhà. Phần còn lại xây tường, lợp mái, lót sàn thì
chỉ còn thằng cả và “uncle Joe” anh chàng Mỹ thuê phòng siêng năng tốt bụng đi
làm về tà tà thêm bớt, và đến hôm nay thì hoàn tất. Bà rất vui vì con cái yêu
thương đùm bọc lẫn nhau, lũ cháu nội ngoại cũng rất thân nhau.
Hàng ngày ngoài
việc chăm sóc khu vườn, bà Vi còn viết văn, vẽ tranh, ngồi thiền, và đi họp
hành cùng các bạn trong hội nhà văn. Cuộc
sống vợ chồng bà vậy là gần như trọn vẹn, giờ bà chỉ mong ước thằng Út Lam lấy
vợ nữa là toại nguyện.
Một buổi tối
ngày Rằm Tháng Tám trăng tròn, vợ chồng bà Vi ra ngồi ở vườn sau uống trà và ngắm
chị Hằng trên cao. Không gian thật tĩnh lặng, gió nhè nhẹ thổi, mơn man cành
lá, quanh vườn thơm ngát hương hoa.
Bỗng đâu Út Lam
trong nhà bước ra, ngồi xuống bên cạnh mẹ với vẻ lúng túng, hai tay đan vào
nhau. Gió đung đưa cành lá trong vườn, ánh trăng vờn qua làm loang lổ khuôn mặt
đầy vẻ căng thẳng của nó. Hình như Út có chuyện gì muốn nói. Vẻ băn khoăn đó
làm cho bà Vi lo sợ. Bà linh cảm có điều gì kinh khủng lắm sắp xảy ra, nên chăm
chú nhìn con trai nhưng không dám hỏi, như thể hỏi câu hỏi của bà sẽ làm vụn vỡ
bầu không khí của đêm trăng yên bình.
Thình lình, Út
Lam hít mạnh một hơi, rồi nói:
- Mẹ! Mẹ có...
thương con không?
Bà Vi ngơ ngác:
- Có chuyện gì vậy? Sao con lại hỏi ngớ ngẩn
thế?
- Con...con...
nói... điều này xin bố mẹ đừng buồn, đừng giận... con nha!
Nó ngập ngừng, rồi bất chợt chụp lấy hai tay mẹ nói thật nhanh:
- Con thương Joe! Chúng con... yêu nhau, và muốn
sống với nhau trọn đời!
Như tiếng sét nổ
bên tai. Bà Vi sững sờ, chết lặng, miệng há hốc. Một luồng khí lạnh chạy dọc sống
lưng. Bà rùng mình và bàng hoàng đến
không thở nổi. Có lẽ nào. Tại sao lại như thế.
Bà lảo đảo đứng lên không nói một lời.
Và bà bước vội vô nhà quên cả xỏ chân vào đôi dép.
Thấy thằng Út nhìn theo mẹ với vẻ hoảng hốt, ông vội vã trấn an:
- Để bố đưa mẹ vào trong, con đi ngủ đi, mai
hãy nói chuyện tiếp.
Ông vội chạy
theo, dìu bà vào trong nhà. Là đàn ông,
có lẽ ông đã nhận ra điều khác thường của đứa con trai nên không tỏ vẻ ngạc
nhiên.
Suốt đêm bà Vi
không ngủ. Nỗi dằn vặt, khổ đau, trộn lẫn
với sự hối hận, đã bóp nát trái tim người mẹ. Nước mắt tuôn rơi, bà tự trách
mình với đủ lý do. Có lẽ vì sự vỡ kế hoạch
khi dùng thuốc ngừa thai, vì sự buồn lo vì có thai ngoài ý muốn, kể cả sự bỏ
con cho ngoại và các dì nuôi nấng khi nó còn quá nhỏ, vì không được mẹ chăm sóc
nên đã dẫn đến việc ảnh hưởng, thay đổi giới tính thằng bé chăng? Đứa con trai
mà bà yêu thương, trăn trở những ngày đêm phải xa nó, đã mong nó có một mái gia
đình êm ấm, có con cái như các anh chị nó. Vậy mà bây giờ!
Bà trằn trọc. Bà
khóc, và bắt đầu nhớ lại, điểm lại chuyện của Út. Thì ra ngay từ nhỏ Út Lam đã có những tính
cách khác thường, nhỏ nhẹ, dịu dàng, mỏng mảnh như con gái. Bé thích chải đầu, cuộn tóc, chăm chú ngồi
sơn móng tay, móng chân cho mẹ. Hồi bố mẹ
phải đi xa, bé đã may thêu chiếc gối nhỏ hình trái tim để khi đi thăm bố mẹ thì
đem tặng. Bà chỉ biết cười và khen Út giỏi,
không chút nghĩ suy gì. Mới năm, sáu tuổi bé đã thích xem phim tình cảm ủy mị
sướt mướt của Quỳnh Giao, và cùng cười cùng khóc với nhân vật trong phim. Trong
nhà chị mắng thì em cũng chỉ biết ngồi khóc, không bao giờ cãi lại. Út là đứa
con chí hiếu, chăm sóc cha mẹ rất chu đáo kỹ càng. Mỗi lần bà bịnh thằng bé
cũng ăn không ngon, ngủ không yên. Tính tình rất nhu mì nên trong họ ngoài làng
bà con bạn bè đều yêu mến. Càng nghĩ bà càng thương con xót xa.
Thật khuya, khi
thấy bà đã ngưng khóc, ông sà tới sát lại gần, dỗ dành:
- Tội nghiệp thằng
bé, nói ra được với bố mẹ chắc nó cũng trút đi gánh nặng trong lòng. Tôi ủng hộ nó, tôi không biết phản ứng của bà
ra sao nên lâu nay không dám nói. Theo tôi, mình nên chúc phúc cho chúng
nó. Chúng nó là những người tốt, khỏe mạnh,
thiện lành, và vô tội mà!
Bà như không
nghe thấy lời ông nói. Bà bận nhớ đến những
lúc sau này các anh chị nó đã có nói gần, nói xa, nói những lời bâng quơ, khi
thấy Joe đối xử với Út Lam dịu dàng, âu yếm, có lẽ là để chuẩn bị tinh thần cho
bà. Nhưng bà nào để ý, chỉ nghĩ là chúng nó trêu ghẹo cái cách tiếp xúc “rất Mỹ”
của thằng Joe. Thì ra mọi người trong
nhà đều biết, chỉ riêng bà không biết!
Bà Vi bị sốc nặng
khi đối diện sự thật. Trước giờ bà biết rằng khi nói đến “đồng tính” người đời
đều cho rằng đó là những kẻ không hợp với lẽ trời, sống trái với thiên nhiên;
những kẻ trác táng, bịnh hoạn; những kẻ tò mò muốn khám phá cảm giác mới. Xã hội
thì lên án, không công nhận, người đời xa lánh, nhìn bằng con mắt lạ lẫm, nên
những người đồng tính thường phải che dấu, trốn lánh vì sợ ảnh hưởng tới gia
đình.
- Thật tội nghiệp
con tôi!
Bà chợt buột miệng
nói lớn.
- Xác nhận mình là một người đồng tính quả
không dễ dàng!
Như chỉ chờ có thế, ông biết trái tim người mẹ làm sao chối bỏ con mình, nên ông vội nói:
- Đúng vậy! Quả là không dễ dàng!
Rồi ông nói tiếp một hơi.
- Nhưng thời buổi bây giờ, qua những trải nghiệm
trong đời sống, những nghiên cứu của nhiều nhà xã hội học, khoa học, đã chứng
minh rằng Giới Tính của con người có nhiều loại. Riêng về Tính Dục cũng có ít nhất là năm loại:
Dị tính (Yêu người khác phái) – Đồng tính (Yêu người đồng phái) – Lưỡng tính
(Yêu cả hai phái) – Vô tính (không yêu ai hết) – Chuyển giới (Chuyển đổi giới
tính). Người Mỹ gom tất cả những giới tính “bất bình thường” gọi là LGBT.
(Lesbian, Gay, Bisexual, Transgender). Họ cũng là những người do Đấng Tạo Hoá
sinh ra, nên họ phải được tôn trọng và được sống theo giới tính thực sự của
mình. Không nên phủ nhận giới tính của họ, để họ được sống và yêu như người
bình thường.
Ông còn nói nhiều
nữa, nhưng bà vẫn mở mắt nhìn thao láo lên trần nhà. Bà nghĩ đến thằng Joe. Bây
giờ nhớ lại từng chi tiết, bà thấy Joe rõ ràng là thật tâm thật lòng muốn gia
nhập vào gia đình bà, muốn làm một đứa con thật sự của bà. Biết bà thích trồng
cây, cậu ta đóng ngay cho bà mấy thùng gỗ để bà có mảnh vườn ngăn nắp. Joe còn tập ăn thức ăn Việt, học nói tiếng Việt,
tìm hiểu về phong tục và văn hóa Việt.
Ngày biết bà thắng được giải Danh Dự VVNM của Việt Báo, Joe tỏ vẻ rất
vui, chúc mừng bà rối rít, và kêu bà đưa bài viết thắng giải cho nó bỏ vào
Google dịch để đọc một cách vô cùng thích thú. Khi đó bà Vi thật vui, cảm động
và nghĩ thầm, anh chàng Mỹ này chắc kiếp trước là người Việt Nam nên kiếp này mới
thích người Việt như vậy. Bây giờ nhớ lại, bà mới vỡ lẽ, thì ra lâu nay thằng
Joe đang... làm rể nhà bà!
Đến gần sáng, bà
Vi chợt ngồi bật dậy mở máy tính lên Google tìm kiếm. Bà không cam tâm.
Phải tìm cho ra
nguyên nhân. Phải tìm xem trên trái đất
này có bao nhiêu người lâm vào cái cảnh dở khóc dở cười như đứa con trai út bửu
bối của bà.
Và những thông
tin tìm thấy làm cho bà Vi sửng sốt. Theo Cục Điều Tra Dân Số Hoa Kỳ (The
United States Census Bureau), trong năm 2019 có đến 980,276 gia đình có cặp đôi
là đồng tính. Chỉ nói sơ trong hệ thống chính phủ Mỹ, đã có 2 Thượng Nghị Sĩ và
11 Dân Biểu Quốc Hội Hoa Kỳ là người đồng tính.
Người ta nói,
“Có tật có tài” quá đúng. Không phải chỉ
mình Út của bà thông minh như bà từng tự hào. Bà Vi còn tìm thấy nhiều người Mỹ
đồng tính thông minh tột đỉnh. Họ đã thành công trong nhiều lãnh vực và trở
thành những người nổi tiếng của nước Mỹ.
Họ kết hôn với người cùng giới và có cuộc sống vợ chồng như những người
bình thường. Điển hình là ông Pete Buttigieg, Bộ Trưởng Giao Thông Hoa Kỳ, người
từng tranh cử chức Tổng Thống Mỹ. Ông kết
hôn hợp pháp với người đồng giới Chasten Glezman, một giáo viên và là nhà văn.
Kế đến là Tim
Cook, là CEO, cũng là đồng sáng lập công ty Apple cùng Steve Jobs. Tim Cook
chưa kết hôn, nhưng ông đã công khai mình là người đồng tính, Gay, vào năm 2014
trong một bài xã luận, trên Bloomberg Businessweek.
Còn Michael Kors
chủ thương hiệu Michael Kors nổi tiếng người Mỹ. Kors đã kết hôn với “chồng” là
ông Lance Le Pere, một nhà thiết kế thời trang người Mỹ tại New York. Họ là một trong những cặp đôi đồng tính nam đầu
tiên tổ chức đám cưới vào năm 2011, sau khi luật pháp tiểu bang cho phép điều
đó.
Và còn nhiều,
nhiều lắm những nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, giàu có, quyền cao chức trọng trên
thế giới thuộc vào nhóm LGBT.
Một trang tin
quan trọng nhất bà Vi dừng lại đọc thật kỹ là “Yale School of Public Health.”
Theo John Pachankis, Tiến Sĩ tại Trường Đại Học Yale thì việc “che giấu xu hướng
tính dục của một người có thể dẫn đến các vấn đề nghiêm trọng về sức khỏe thể
chất và tinh thần, tăng chi phí chăm sóc sức khỏe và giảm khả năng hiển thị trước
công chúng cần thiết để thúc đẩy quyền bình đẳng”(Yale School of Medicine).
Đọc đến đây bà
Vi vội vã tắt máy đứng lên. Bà thương Út Lam quá, nó sửa soạn cho thật chín
mùi, chịu đựng sự dằn vặt bao nhiêu năm bây giờ mới can đảm thổ lộ, vì không biết
phản ứng của bố mẹ sẽ ra sao. Bây giờ đã
hiểu ra, nên bà sẽ không như những người khác, khi biết con của họ sống chung với
người đồng phái đã ghét bỏ, cho là chuyện xấu hổ của gia đình. Bà từng nghe nhiều đứa con đã vì sợ hãi không
dám về nhà; nghe nhiều cha mẹ nhất định từ bỏ chúng để rồi mất luôn con và cả
hai bên cùng đau khổ! Đã có nhiều trường
hợp bào chí đăng, vì bị gia đình ghét bỏ nên những đứa con đồng tính mang mặc cảm
tội lỗi, rồi đi đến trầm cảm, dẫn đến tự huỷ hoại tấm thân! Không, không, bà không thể để con bà rơi vào
tình trạng đó!
Bà bước vội qua
bên phía của hai đứa. Ngôi nhà vắng tanh, lạnh lùng hoang vắng.
Phòng Joe khép hờ
trống trơn với chăn màn ngăn nắp, chắc cậu ta đã đi làm. Nhưng cửa phòng Út Lam
vẫn còn đóng kín. Bà thấy lo nên vội bước
đến gõ cửa dồn dập. Không có tiếng trả lời bà đẩy cửa vào, và thấy thằng Út nằm
im không động đậy. Hoảng hốt, bà vừa lay nó vừa kêu toáng lên:
- Ông ơi! Ông
ơi! Vào đây mau!
Ông lật đật chạy
qua, cũng là lúc thằng Út mở mắt ngồi dậy. Mặt mày nó bơ phờ, với đôi mắt trũng
sâu đầy những tia gân máu đỏ. Bà ôm lấy
ngực hú hồn mà thương đứt ruột, chắc cả đêm rồi nó không ngủ nên sáng mới ngủ
mê man. Ngồi xuống giường, bà choàng tay
ôm Út vào lòng và nói:
- Mẹ đã suy nghĩ
cả đêm, và giờ mẹ đồng ý. Bố thì không có vấn đề gì, nhưng mẹ muốn biết con đã
suy nghĩ kỹ chưa, quyết định chắc chưa?
Út mặt mày sáng
bừng mừng rỡ, tươi tỉnh thấy rõ như vừa uống thuốc tiên, quay qua ôm mẹ:
- Thanks mom, I
love you! Dạ, chắc chắn! Nó gật đầu lia lịa như sợ bà đổi ý.
- Chúng con quen
nhau đã lâu. Memorial Day sang năm là đúng 14 năm. Joe ở bên bố mẹ gần 10 năm rồi,
chắc bố mẹ biết phần nào về nó. Tụi con
tính sang năm 2023 làm đám cưới. Xin bố
mẹ chấp thuận!
- Sure! Bây giờ
biết được tình yêu của các con là “true love” bố mẹ và cả gia đình, đại gia
đình mình, phải sẵn sàng ủng hộ, giúp đỡ con!
Bà nói nhanh cho
thằng con yên lòng.
***
Chỉ còn vài
tháng nữa là đến ngày đám cưới của Joe và Út Lam. Cả nhà rộn ràng sửa soạn. Giấy mời đã được gửi đi. Danh sách số người
tham dự ước tính phải đến một trăm mấy chục người, đó là chỉ mời người trong họ
thật gần, gia đình các anh chị họ ở Paris, London cũng hẹn về. Gia đình Joe từ Ohio sang. Một số bạn bè của Joe và Lam. Hai đứa bàn với
cả nhà là sẽ tổ chức đám cưới tại nhà cho thân mật và ấm cúng. Tiền mướn chỗ
làm đám cưới sẽ dùng để tu bổ vào căn nhà này.
May mắn thay, Út
Lam của bà được sống ở Mỹ, một đất nước tôn trọng tuyệt đối quyền tự do của con
người, và may mắn hơn nữa, là được sống tại “Tiểu Bang Vàng” California, nên
gia đình bà mới có cơ hội tổ chức cái đám cưới mà có lẽ sẽ là rất...lạ lẫm đối
với nhiều người!
Sáng nay Joe và
Lam đi làm cùng lúc, chỉ còn vợ chồng bà Vi ở nhà. Ăn sáng xong hai người lững
thững ra sân sau đi bộ quanh vườn. Không
gian yên tĩnh êm đềm. Xung quanh vườn những bụi hồng nhung đang trổ hoa đủ mầu
đủ sắc. Còn hai năm nữa ông tròn chín mươi, bà gần tám chục. Quỹ thời gian thu ngắn dần. Hơn năm mươi năm chung sống ông bà còn có
nhau đến giây phút này. Bà cầu Trời Phật
cho ông bà luôn khỏe mạnh để buổi hoàng hôn rơi xuống thật êm đềm, buổi chiều
tà hạnh phúc, không phiền muộn các con.
Bà không tiếc nuối, không phiền hà, oán trách. Không tự dằn vặt mình vì
những chuyện thành bại đã xẩy ra trong cuộc đời. Bà tin mọi việc đều có sự sắp
đặt nhiệm mầu của bàn tay Thượng Đế.
Đang đi, bà Vi bỗng
dừng lại dưới bóng mát của một cành cam, hít một hơi dài bầu không khí đây
hương hoa vào trong lồng ngực. Bà nghĩ đến ngày cưới của Út Lam, và cảm thấy một
niềm hạnh phúc vô biên. Bây giờ bà đứng đây thưởng thức hương hoa, nhưng thằng
Út Lam nhà bà rồi đây sẽ được tự do thưởng thức hương vị cuộc đời. Sau cái đám cưới hợp pháp, Út sẽ có thể ngẩng
mặt lên một cách tự hào và đầy hạnh phúc khi đi ra đường cùng Joe. Nghĩ đến cái ngày cùng ông cầm tay thằng Út
trao cho “chồng” nó là thằng Joe, bà bất giác mỉm cười.
Trên trời vài vầng
mây bạc lững lờ bay. Bầu trời rạng ngời
trong xanh bên vầng dương buổi sáng. Nắng vàng tươi. Đám chim chóc trên cây
đang chuyền cành cũng đùa nhau ríu rít như chia sẻ niềm vui cùng bà Vi.
ĐỖ DUNG