KHI MÙA GIÁNG SINH ĐẾN
Đã tới giờ đi ngủ, tôi dắt cu Bí lên
giường.Tôi nằm cạnh nó, vỗ nhẹ vào lưng và kể một câu chuyện thần tiên giản dị,
nhưng mãi nó vẫn chưa ngủ còn quay ra hỏi tôi:
- Bố sắp về chưa
mẹ?
- Lúc chiều bố đã
nói chuyện phone với con là một tuần nữa bố sẽ về rồi mà.
Trong ánh sáng mờ
của ngọn đèn ngủ cu Bí giơ cả hai bàn tay lên xòe đủ muời ngón nhỏ xíu ra truớc
mặt tôi rồi hỏi:
- Một tuần nữa là
mấy ngày ? Mẹ đếm đi..
Tôi đếm từng ngón
tay xinh của Bí:
-
Đây này, 1,2,3,4,5,6,7. Tới ngày này bố sẽ về.
Cu Bí reo lên:
-
Con thích qúa, Bố về với mẹ vói con để đi mua Christmas tree nhé?
-
Đúng vậy, mùa lễ Gíang Sinh này chúng ta sẽ có một Christmas tree đẹp ơi
là đẹp như những năm truớc. Bây gìơ con hãy ngủ đi nhé.
Thằng bé sung suớng
mỉm cuời và khép mắt lại. Tôi tin rằng một giấc mơ đẹp đang đến với nó. Nhưng
ngay trong giây phút này một giấc mơ buồn của tuổi thơ tôi hiện ra, khi vừa rồi
tôi nhìn thấy con tôi xòe những ngón tay để đếm từng ngày đợi mong bố về sau một
chuyến công tác xa nhà…
* * *
Tôi chỉ còn nhớ những hình ảnh mơ hồ không
theo thứ tự kể từ khi tôi lên 7 tuổi, tôi thấy bố mẹ tôi thường xuyên cãi nhau
và có khi đánh nhau, mẹ ném một cái gì đó vào bố và bố cũng ném lại vào mẹ .
Những lúc đó tôi sợ hãi khóc ré lên, nhưng mặc cho tôi gào khóc bố mẹ vẫn tiếp
tục cãi nhau.
Một lần, khi thấy
tôi khóc mẹ đã tức giận tát túi bụi vào mặt tôi làm tôi sợ hãi thêm và nín khóc
ngay, từ đó trở đi tôi không dám khóc nữa, mỗi lần bố mẹ bắt đầu to tiếng thì
tôi len lén chui vào closet, đóng cửa lại, tôi tìm thấy nơi đó một sự trú ẩn
bình an. Có hôm tôi ngủ quên trong đó, có hôm tôi chờ đợi sự im ắng thì chui ra,
hoặc bố hoặc mẹ đã ra khỏi nhà. Tôi đã biết tự lo cho chính mình, mở tủ lạnh tìm
đồ ăn, là một vài miếng cheese khô hay cái hotdog đã mở bọc nằm lăn lóc trong
góc tủ. Vì sau trận cãi nhau chẳng ai ngó ngàng đến tôi, tôi cũng biết thân phận
chẳng dám kêu réo hay đòi hỏi gì.
Rồi một ngày tôi
thức dậy thì biết mình mất mẹ, bố tôi ngồi thừ người ở ghế. Mẹ tôi đã ra đi và
bỏ tôi ở lại như một trong các món đồ cũ mẹ không cần dùng.
Bố tôi nói dửng
dưng như thông báo một chuyện vừa xảy ra ở nhà hàng xóm:
-
Mẹ đi rồi, từ nay con ở với bố.
Tôi oà lên khóc, có
lẽ vì sợ hãi cô đơn hơn là thương nhớ mẹ, tôi rất it khi nhận được sự chiều
chuộng âu yếm nơi mẹ, thì giờ chính của mẹ ở nhà là uống bia, uống rượu như bố,
rồi mẹ ngủ vùi hoặc đi ra ngoài vui chơi hay đánh bài bạc. Những bữa ăn của tôi
thường là những lát bánh mì, gà chiên sẵn mua ở tiệm hay hotdog. Đôi khi bố mẹ
vui vẻ tôi được dẫn đi ăn nhà hang, đó là những ngày hạnh phúc nhất đời tôi, vì
được thấy bố mẹ thân thiện và được ăn đồ nóng sốt ngon lành. Tôi từng cầu mong
những giây phút hạnh phúc đó kéo dài vô tận, nhưng thực tế thì quá ngắn ngủi,
tôi không hiểu sao mới hôm qua họ còn cười nói, ôm hôn nhau, hôm sau họ đã cãi
nhau, chửi nhau đầy vẻ hận thù . Tôi đã mong tôi lớn mau để hỏi bố hỏi mẹ điều
này.
Bố để mặc tôi khóc
một lúc rồi gắt:
-
Thôi nín đi, không có mẹ cũng không sao….
-
Tại sao mẹ bỏ đi? rồi mẹ ở nhà ai?
-
Bố không biết! bố tôi trả lời cụt ngủn và lạnh lùng.
Tôi tưởng mẹ đi mấy
ngày rồi trở về như vài lần trước, nhưng bố đã nói:
-
Mẹ không bao giờ trở về đâu, bố sẽ gởi con cho baby sit để bố còn đi
làm.
Từ ngày mẹ đi không
còn ai để cãi nhau nên thì giờ của bố chỉ để uống rượu bia, hết uống với bạn bè
ngoài đường về đến nhà lại uống. Tôi không chui vào closet để trốn nữa mà chỉ
ngồi ru rú trong phòng coi ti vi một mình.
Bố gởi tôi cho một
gia đình Việt Nam , sáng trước khi đi làm bố mang tôi đến, chiều về làm ghé vào
đón tôi. Bác Kha trai làm việc cùng hãng với bố, bác Kha gái ở nhà trông con,
họ có một đứa con gái bằng tuổi tôi tên Linh. Chính ở nơi đây tôi được ăn những
bữa cơm ngon lành, được hưởng lây không khí gia đình ấm cúng, hai vợ chồng bác
Kha không cãi nhau như bố mẹ tôi nên cái Linh ngạc nhiên khi nghe tôi kể phải
trốn vào closet.
Vài tháng trôi qua,
tôi thực sự yêu thích ngôi nhà êm ấm của bác Kha, nhưng một đôi lần bố không đón
tôi đúng hẹn, bác Kha trai đã về đến nhà ăn xong bữa cơm chiều mà bố vẫn chưa
đến, tôi đã thấy khi bác Kha trai về, nhà vui vẻ, rộn ràng hẳn lên, khi ấy Linh
quên tôi, nó nhảy nhót lên lòng bố, kể chuỵện nọ kia, bác Kha gái vừa dọn cơm
vừa nói chuyện vói chồng. Tôi như người thừa, bị bỏ rơi, cảm thấy tủi thân và
ganh tị với Linh, chỉ mong mau chóng rời khỏi đây, dù chỉ là về nhà với bố ăn
một cái bánh mì nguội kẹp hotdog và uống một ly sữa là xong bữa ăn chiều thường
lệ.
Bố thường xuyên đón
tôi trễ, tôi càng ngày càng mặc cảm, tủi thân với gia đình bác Kha, mỗi buổi
chiều tôi đều ngó ra cửa sổ mong đợi bóng dáng bố đang từ ngoài sân bước vào,
tôi vui khi thấy bố, tôi thất vọng khi bóng chiều ngả màu tối mà bố chưa đến.
Thế là tôi lỉnh vào phòng trong vờ coi tivi để khỏi trông thấy cảnh Linh đang
ríu rít bên bố mẹ nó.
Bác Kha gái hay nói
với tôi như đùa và như thật:
-
Bố cháu có bồ rồi, bố quên đón cháu rồi.
Tôi đã nhìn bác Kha
với vẻ tức giận, bố có bồ chỉ là một ý nghĩ bố đang gần gũi một người nào đó,
chứ tôi chẳng hiểu “bồ” là gì cả. Tôi không muốn tin điều bác Kha nói là sự
thật.
Tôi hay khóc thút
thít mỗi khi bố đón tôi trễ, đó là một sự phản đối, sự trách móc duy nhất tôi có
thể làm, vì nếu tôi nói lên một điều gì đó sẽ bị cắt ngang ngay bằng lời gắt
gỏng của bố, cho đến khi ăn xong bữa tối với bố ai về phòng nấy tôi lại khóc
tiếp trong đống chăn gối quấn quanh tôi và ngủ thiếp đi.
Dù nhà bác Kha vẫn
có những bữa cơm trưa ngon lành, vẫn là cảnh gia đình ấm cúng, nhưng tôi biết
những cảnh đó không thuộc về tôi, tôi vẫn chỉ là đứa trẻ đứng bên ngoài, tôi
càng ngày càng ganh ghét với Linh, tôi không thích đến nhà bác Kha nữa, dù ở nhà
tôi cũng có gì vui đâu!
Một chiều đi làm về,
bố sửa soạn quần áo của bố và tôi vào hai cái valy. Tôi lẩn quẩn bên chân bố và
luôn miệng hỏi:
-
Chúng ta sẽ đi xa hở bố?
-
Ừ, chúng ta sẽ về Texas thăm bà nội và cô Nga.
Tôi ngạc nhiên lẫn
tò mò:
- Con không biết
là mình có bà nội và cô Nga, con tưởng rằng trên cõi đời này nhà mình chỉ có bố,
mẹ và con.
Bố tôi cười
buồn:
- Ai cũng có họ
hàng gần xa chứ, con có cả ông bà ngoại, nhưng họ đã từ bỏ mẹ con, nên họ chẳng
bao giờ biết đến con đâu, còn bên nội con có bà nội và cô Nga, nhưng bố ít khi
về thăm họ. Thôi, mai bố sẽ đưa con về.
Đêm ấy tôi đã ngủ
vói một giấc mơ thật đẹp, hai bố con tôi về một vùng đất xa xôi nào đó bên Texas
, tôi sẽ có bà nội có cô Nga, mọi người sẽ sống gần nhau chắc là vui lắm. Dù tôi
đã mơ thế, nhưng lần đầu gặp bà nội và cô Nga tôi vẫn rụt rè xa lạ.Tôi luôn nắm
lấy áo bố hay bàn tay bố trong khi bà và cô quấn quýt hỏi han bố đủ thứ, rồi bà
và cô đều khóc, không biết họ hờn trách hay sung sướng khi gặp bố?
Xong bà nội ôm tôi
vào lòng, bà ngắm nghía, vuốt ve từng lọn tóc, từng bàn tay tôi, bà bảo tôi con
gái mà giống cha như đúc. Bà hôn lên má tôi, tôi cảm nhận được tình thương bà
dành cho tôi, cả cô Nga cũng thế, cô trìu mến chăm sóc tôi, nên tôi bớt thấy xa
lạ và quen dần với họ.
Hai ngày sau, tôi
thấy bố sắp quần áo vào valy, tôi lo âu hỏi:
-
Chúng ta lại về chốn cũ hở bố?
-
Chỉ mình bố về thôi, con ở lại đây.
Tôi càng lo sợ hơn,
tôi nói mà sắp khóc:
-
Bố đừng đi, con muốn ở với bố.
-
Bà nội và cô Nga thương con, con đừng sợ. Bố khuyên tôi thế.
-
Nhưng con không muốn xa bố. Tại sao chúng ta không sống như thế này
mãi?
-
Bố phải về đi làm để có tiền nuôi con chứ.
Bà nội tôi nước mắt
ràn rụa cầm lấy tay bố tôi:
-
Con cuả con mới 7 tuổi còn bé bỏng, nó đã không có mẹ chỉ còn cha thôi,
hãy vì nó mà ở lại, công việc lao động của con ở đâu mà chẳng có, mấy năm nay mẹ
cũng không được gần con, đừng đi đâu nữa.
Cô Nga cũng khóc
theo và nói:
-
Anh hãy ở lại đây, mẹ và em sẽ đỡ đần anh để cùng lo cho cháu.
Nhưng những giọt
nước mắt chẳng làm bố tôi thay đổi. Mới 2 ngày ở với bà và cô, dù tôi đang cảm
thấy thân thương, nhưng bố vẫn là người gần tôi nhất. Tôi đã quen thuộc với bố
từng lúc vui buồn, những lần giận dữ, từng câu nói giọng cười, từng bữa ăn ngon
hiếm hoi, từng ngày dài bị bỏ đói.
Tôi vui khi ở với
bà nội, cô Nga, nhưng tôi vẫn không muốn xa bố, hình như tình máu mủ ruột thịt
làm tôi hiểu bố là người thân nhất, là nơi tôi cần nương tựa nhất. Tôi ôm chầm
lấy bố gào lên:
-
Con không cho bố đi! Con không cho bố đi!
Bố hất mạnh tay tôi
ra, tôi ngã lăn quay trên nền nhà. Bố thương hại đỡ tôi dậy, giọng dịu
lại:
-
Rồi bố sẽ về thăm con, bố hứa sẽ về thăm con.
Tôi nghẹn ngào
hỏi:
-
Bao giờ bố về?
Bố nhìn lên tờ lịch
trên tường:
-
Bây giờ là tháng Mười, hai tháng nữa bố sẽ về, vào ngày Christmas, con
thích ngày lễ Giáng Sinh lắm mà, nhất định bố sẽ về…
Tôi đã xoè tất cả
những ngón tay của mình ra và hỏi:
-
Hai tháng là bao nhiêu ngày? Có lâu không? Con sẽ đếm bằng những ngón tay
này…
-
Là 60 ngày, mau lắm . Bố sẽ mang về một Christmas tree để trang hoàng cho
con xem, chịu không?
Mùa Giáng Sinh năm
qua tôi đã say mê thích thú khi được ngắm những cây thông trang hoàng rực rỡ
trong những cửa tiệm hay trên đường phố, đôi mắt trẻ thơ của tôi đã mở to ra như
muốn mang tất cả những hình ảnh lung linh huyền diệu đó vào trong tâm hồn. Với
đầu óc còn non nớt nhưng tôi vẫn cảm biết hình như tôi chưa bao giờ có một cây
Giáng Sinh trong nhà khi mùa lễ đến và bố mẹ tôi chưa bao giờ mua sắm qùa Giáng
Sinh cho tôi. Tất cả tôi chỉ nghe trong truyện hay gặp trong những giấc
mơ.
Tôi vừa chùi nước
mắt vừa mỉm cười hi vọng:
-
Bố nhớ nhé, rồi chúng ta sẽ có một cây Christmas, con sẽ phụ bố để treo
đèn. Bố ơi, có phải là đêm Giáng Sinh ông già Noen sẽ chui từ ống khói để vào
nhà và cho quà trẻ con để dưới gốc cây thông không?
-
Có đấy, nhưng bây giờ con phải ngoan để cho bố đi.
Tôi hồi hộp
và hi vọng::
-
Nhưng bố ơi, bố có mua qùa Giáng Sinh tặng con không?
Bố đáp nay không cần suy nghĩ và cương
quyết:lập lại:
-
Có chứ, nhưng bây giờ con phải ngoan để cho bố đi.
Tôi lại chùi
nước mắt lần nữa để cho bố vui lòng, vì lời hứa hẹn trở về của bố vào mùa lễ
Giáng Sinh với cây thông xinh đẹp và món qùa Giáng Sinh mà tôi chưa có lần được
hưởng.trong đời..
-
Vâng, bố xem này, con không khóc nữa đâu.
Vậy mà chỉ mười phút
sau khi bố vừa xách valy đi ra cửa tôi bỗng cảm thấy hụt hẫng và sợ hãi trở lại,
tôi chạy theo bố nước mắt lại rơi ra:
-
Bố ơi ! đừng đi..
-
Vào nhà với bà nội đi. Bố tôi gắt
-
60 ngày nữa bố về nhé?
-
Ừ, bố hứa rồi mà.
Tôi vẫn không muốn
rời bố:
-
Nhưng….nhưng….nếu bố quên, làm sao con nhắc bố được? Bố cho con số điện
thoại của bố đi…..
Bị níu kéo bố tôi
bực mình đặt valy xuống đất, rút túi xé một mảnh giấy trắng nhỏ bằng bàn tay
viết vội vài con số rồi đưa cho tôi:
-
Số điện thoại đây, thôi để bố đi.
Tôi nắm chặt tờ giấy
như nắm chặt một báu vật, làm như tờ giấy mất thì tôi mất luôn cả bố. Bà nội đã
ôm tôi cả hai bà cháu đều khóc.
Tối hôm ấy tôi hỏi
bà nội : Bây giờ bố về đến nơi kia chưa? Bà nói rồi là tôi len lén vào phòng
đóng cửa lại. Cầm phone lên tôi bấm đủ các số bố đã ghi trên mảnh giấy với lòng
rạo rực được nghe thấy bố nói, nhưng không ai trả lời, cõi lòng mơ hồ thất vọng
tôi nghĩ là bố đang trên đường trở về nhà hay bố đang ngủ nên không biết là tôi
đã gọi.
Ngày mỗi ngày tôi
đều lén vào phòng gọi phone cho bố nhưng chẳng lần nào được gặp bố, tôi xấu hổ
sợ bà nội và vợ chồng cô Nga đọc thấy nỗi lòng mong đợi của tôi.
Tôi là đứa trẻ mỏng
manh, yếu đuối, không đủ kiên nhẫn chờ đợi 60 ngày sau bố sẽ trở về.
Ngày nào tôi cũng
hỏi bà nội còn bao nhiêu ngày nữa là Christmas, hình ảnh bố về với cây thông làm
tôi náo nức.
Cho đến ngày cuối
cùng thì cõi lòng tôi tan nát như một cái ly thuỷ tinh vừa bị đánh rơi trên nền
gạch. Bố không về như đã hứa, chỉ có cây thông của vợ chồng cô Nga, cây thông to
đẹp, được trang hoàng đủ màu sắc nhưng vẫn không làm tôi vui.
Tôi cảm thấy bị tổn
thương, bị bỏ rơi. Bố đã quên tôi.
Tôi vẫn muốn liên
lạc được với bố để nghe bố nói hay giải thích tại sao, miễn là tôi vẫn cảm thấy
bố đang ở bên cạnh tôi. Tôi sợ mình đã không biết cách gọi phone, cuối cùng tôi
đưa mảnh giấy ra nhờ bà nội và vợ chồng cô Nga gọi giùm, vẫn biệt tăm biệt tích,
không biết bố ở đâu !
Bà nội thở
dài:
-
Cháu ơi, chắc bố cháu bận làm việc đấy. Thôi đừng gọi nữa, không
Christmas này thì Christmas sau bố sẽ về.
Lòng tôi đã bớt náo
nức chờ mong vì mùa sau xa xôi quá, 60 ngày qua tôi đã chờ đợi biết bao lâu! Tôi
cũng không xoè cả hai bàn tay ra để đếm nữa, dù trong lòng vẫn hi vọng vào lời
ước đoán của bà, nhưng mảnh giấy mà bố tôi xé vội để ghi số điện thoại tôi vẫn
giữ kỹ, vẫn tin đó là nhịp cầu duy nhất để nối liền tôi với bố, để tôi có thể
gặp bố.
Chẳng phải chỉ mình
tôi mong bố về mà bà nội và cô Nga cũng mong. Nhưng đứa con hư của bà nội chẳng
bao giờ trở về.
Mấy năm trời biệt
tăm biệt tích, bà nội mới nhận được tin bố từ một người tình khác của bố, họ báo
tin bố tôi đã chết vì trúng gió, họ chỉ nói đơn giản thế.
Năm ấy tôi mới 10
tuổi, về sau tôi càng lớn càng biết nhiều về bố do bà nội và cô Nga kể
lại.
Bà nội chỉ có hai
người con là bố và cô Nga, vì bố là con trai nên bà nội rất cưng chiều, bố chẳng
lo học hành chỉ rong chơi cho tới lớn, rượu chè, cờ bạc và bồ bịch với đủ hạng
người. Bố ăn ở với một cô gái dân chơi bụi đời, bà nội ngăn cản không được đành
chịu thua số mệnh, bố mang người yêu đi sống ở một phương trời khác và từ đó
chẳng hề liên lạc với bà nội cho tới ngày mang tôi về.
Tôi quả là một đứa
trẻ bất hạnh khi có cả cha lẫn mẹ đều hư hỏng, nhưng tôi may mắn có bà nội và vợ
chồng cô Nga.
Tôi đã xé nát mảnh
giấy năm xưa có ghi số điện thoại của bố, mảnh giấy tôi đã giữ kỹ suốt 3 năm
trời. Đó chỉ là một sự lừa dối khủng khiếp và tàn nhẫn, những con số điện thoại
đó không có thật, do bố bịa đặt ra, những lời hứa hẹn ngon ngọt chỉ để làm xiêu
lòng một đứa trẻ lên 7, để bố được thoải mái ra đi sống theo con đường của
mình.
Theo lời chỉ dạy của
bà nội, của vợ chồng cô Nga, tôi đã chăm chỉ học hành. Tôi nhận thấy đây là mái
ấm gia đình của tôi, vợ chồng cô Nga đã liên tiếp có 2 đứa con, dù chúng cách
tuổi tôi khá xa nhưng chúng tôi vẫn thương yêu gắn bó nhau như chị em ruột . Mỗi
khi rảnh tôi hay ôm bà nội, thủ thỉ :
-
Bà ơi, sau này cháu sẽ đi làm nuôi bà, cháu sẽ làm ra nhiều tiền để cho
bà sung sướng.
Bà nội vuốt đầu tôi,
âu yếm:
-
Bà chỉ mong mỗi một điều được thấy cháu ăn học nên người không hư hỏng
như bố cháu thì chết bà cũng vui.
Bà đã đạt được ước
nguyện đó và còn chứng kiến ngày tôi lên xe hoa với một người chồng hiền lành tử
tế, anh đến với tôi bằng tình yêu và được cả gia đình tôi hài lòng tin tưởng, Bà
nội tôi từ trần khi con tôi vừa một tuổi, trên gương mặt bà giây phút cuối còn
hiện lên vẻ thanh thản mãn nguyện.
* * * * * *
Một tuần sau
chồng tôi đã về, con tôi vui mừng đón cha để chuẩn bị mua sắm cây Giáng Sinh
không như tôi ngày xưa chờ đợi mỏi mòn một điều không bao giờ đến
Cây thông tươi xanh được trang hoàng thật
đẹp, những đèn đủ màu sắc, những sợi dây kim tuyến lấp lánh, và những tấm thiệp
hớn hở treo đầy cành. Vợ chồng tôi đều thích chưng cây thông tươi vào mỗi mùa
lễ Giáng Sinh như mang cả thiên nhiên vào căn nhà ấm cúng khi ngoài trời gió
lạnh đầy. Có lẽ đây là cây Christmas mà thuở lên 7 tôi đã mong mỏi đợi chờ nơi
bố thì bây giờ tôi mang niềm vui và hạnh phúc đó cho con tôi, những gì mà khi
xưa tôi không có tôi đều bù đắp cho con nhiều lên.
Con tôi đâu hiểu
rằng nó đang sống giùm tôi một quãng đời tuổi thơ thiếu thốn và mơ ước khát
khao.
Đêm Chúa Giáng Sinh
hai vợ chồng và con tôi quây quần bên gốc cây thông để mở những gói quà xinh
đẹp, Tôi đọc thấy trong mắt con tôi cả một khoảng trời xanh ngây thơ và hạnh
phúc, lòng tôi rạt rào niềm vui, niềm hãnh diện.
Nhưng tôi vẫn không
bao giờ quên quá khứ của tôi, không phải để oán trách bố mẹ, mà để thương cho
những cảnh ngộ trẻ thơ như tôi. Có biết bao đứa trẻ đã bị ghẻ lạnh, bị bỏ rơi
trong những ngày lễ tết cuối năm đầy màu sắc tươi vui và nhộn nhịp này!!
Khi treo những cánh
thiệp mang đầy lời cầu chúc, lời ước nguyện tốt lành trên cành cây Christmas tôi
đã nghĩ đến chúng.
Nguyễn Thị Thanh Dương