Sưu tầm từ Internet
PHÚC ĐỨC TẠI MẪU
Ngày còn bé con
cứ thắc mắc, tại sao trên đất nước này cái gì cũng mang dấu ấn sự tôn vinh người
Mẹ. Dòng sông lớn nhất ở phía Bắc đất nước ta quen gọi sông Hồng cũng còn có
tên khác là sông Cái. Con đường nào lớn gọi là “đường cái”. Thứ tiếng ta nói
hàng ngày cũng gọi là tiếng “Mẹ đẻ”.
Tổ Quốc thiêng
liêng cũng được gọi với giọng tha thiết là “đất Mẹ”. Trên dải đất nhỏ hẹp mang
hình chữ S này đâu đâu cũng có những đền thờ Mẫu. Bài học đầu tiên con trẻ được
học cũng là từ trường Mẫu giáo và do các cô bảo mẫu truyền dạy. Đến cái đũa lớn
nhất để xới cơm ở quê mình cũng gọi là “đũa cái”, “đũa cả”.
NHỚ LỜI MẸ DẶN
Mẹ không được học
chữ, vậy mà khi con học xa nhà, có một lần mẹ đã cố gắng viết cho con mấy dòng
ngắn ngủi, nét chữ run rẩy và to như trẻ con học mẫu giáo tập viết. Mẹ viết: “Mẹ
ít học hơn con nên mẹ tin con hiểu đời nhiều hơn mẹ. Mẹ chỉ muốn dặn con một điều
rằng con đi xa hãy nhớ: Ăn một miếng của người con tạc ân vào dạ; Học một chữ ở
đời con xem nặng nhẹ bao nhiêu”.
Lời dặn của mẹ
đã làm con khóc. Và con tâm niệm điều đó suốt cả cuộc đời và nó đã trở thành lẽ
sống của con.
Hôm con phỏng vấn
xin việc vào công ty của Nhật cùng với ba chục người khác. Con không giỏi vi
tính và ngoại ngữ như họ, song người được lựa chọn lại là con. Mẹ có biết họ hỏi
con câu gì không? Họ hỏi con câu nói nào và của ai gây ấn tượng và có tác động
mạnh đến cuộc sống của con, con đã nói lại lời mẹ dặn.
Họ bảo: “Vi tính
và ngoại ngữ cần, nhưng bạn có thể học trong vài tháng. Chúng tôi cần hợp tác với
một người nặng lòng biết ơn và biết chắt lọc trong học hỏi”. Mẹ ơi, chính mẹ đã
để phúc đức cho con!
NHỮNG LÁ THƯ CŨ
Con và chồng con
có xích mích lớn vì con nghi anh ấy vẫn gặp gỡ với người bạn gái cũ. Con bực
mình bỏ nhà chồng về khóc lóc với mẹ. Tối ấy mẹ mang từ trong chiếc hòm cũ ra một
tập thư đã ố vàng. Đó là những lá thư của người yêu cũ gửi cho bố con trước
đây.
Mẹ bảo khi bố
quyết định lấy mẹ, bố định đem hết đám thư và ảnh của người yêu cũ ra đốt đi để
chứng minh sự “một lòng một dạ với mẹ”. Mẹ đã ngăn lại và bảo: “Thư anh đốt mà
lòng anh còn nhớ cũng chẳng ích gì. Hãy cứ để em giữ lại làm kỉ niệm.
Thỉnh thoảng anh
đọc lại cũng thấy vui. Dù sao đấy cũng là những kỉ niệm gắn bó với anh một thời,
sao lại cạn tàu ráo máng như vậy”. Bố sững sờ và ôm chầm lấy mẹ cảm động lắm.
Thỉnh thoảng bố mẹ còn đọc lại những lá thư ấy, nhưng bố cả đời thuỷ chung với
mẹ.
Hôm ấy con đã
khóc thật nhiều và con tự tìm về nhà làm lành với chồng. Mẹ nói ít nhưng mẹ dạy
nhiều. Chính mẹ đã lấy lại cho con hạnh phúc!
HAI VÙNG SÁNG TỐI
Khi em trai con
đưa người yêu về ra mắt, con không ưng ý lắm. Mẹ im lặng không nói gì. Sau hôm
gặp mẹ cô ấy, mẹ nhận xét: Mẹ cô ấy hiền hậu, phúc đức lắm. Người mẹ như thế chắc
chắn cô con gái sẽ là đứa con ngoan, dâu hiền.
Mẹ đã không lầm.
Hôm mẹ chồng tương lai của con sang chơi với mẹ, cụ cũng nhận xét về con y như
thế. Hoá ra nhiều người nhìn nết mẹ mà đoán tính cách của con.
Năm trước con đọc
báo thấy có chuyện một cô gái đang tâm đẩy con chồng xuống sông Hồng. Một thời
gian sau thấy có bà dì ghẻ bắt con chồng tự khâu miệng mình lại. Con nhận xét rằng
phụ nữ nhiều người ác quá. Mẹ lại bảo “phúc đức tại mẫu, những người như thế rồi
lại ác giả ác báo thôi”.
Mẹ nói với con rằng
những người ác chỉ là số ít, đừng vì thế mà vơ đũa cả nắm. Mẹ chỉ cho con thấy
bao nhiêu người mẹ đã hy sinh hết lòng vì con, không ít người phụ nữ đã nhận
nuôi hàng mấy chục trẻ mồ côi mặc dù bản thân mình còn khó khăn, vất vả. Trong
đời có hai vùng sáng tối, mẹ bảo con nhìn ánh sáng mà đi!
BÀI HỌC LÀM
GƯƠNG
Thấy con phàn
nàn về sự chểnh mảng học tập của các cháu, mẹ bảo: “Con nhắc các cháu đi học
bài, mà vợ chồng con cứ ngồi xem vô tuyến. Con chê các cháu lười học tiếng Anh
mà bản thân con là cán bộ cũng không thông tỏ ngoại ngữ thì dạy bảo chúng nó thế
nào?”.
Ngẫm kĩ lời mẹ
nói, con đã quyết định đi học lớp tiếng Anh buổi tối cùng cháu. Tối về mẹ con
trao đổi bài rôm rả. Đúng như mẹ nói, khi thấy cả bố và mẹ đều miệt mài làm việc,
các cháu cũng tự động lấy sách ra làm bài.
Đến nay chúng
con rất yên tâm về việc học hành của các cháu. Sao có mỗi bài học đơn giản rằng
“muốn con chăm thì mẹ phải siêng, muốn con hiền thì mẹ phải thảo” mà con không
nhớ, phải để mẹ nhắc nhở!
Mẹ nghèo không
có tiền bạc cho con, nhưng mẹ đã cho con hiểu giá trị của sự tần tảo, lòng bao
dung, đức hy sinh. Mẹ không đi học, nhưng mẹ dạy con biết sống đúng mực, trọng
ân tình.
Cuộc đời con lúc
nào cũng có mẹ ở bên. Con có cuộc sống hạnh phúc hôm nay là do bàn tay mẹ tạo dựng.
Đến bây giờ con đã hiểu rằng công sinh thành dưỡng dục do cả mẹ cả cha chung sức,
nhưng không phải vô tình người ta mới chỉ phong danh hiệu “Bà mẹ Việt Nam anh
hùng” và trong nhạc, trong thơ, nơi đâu cũng thấy vang lên những “Huyền Thoại Mẹ”,
” Tình mẹ”, ” Lòng mẹ”…