TRỞ VỀ TỪ CÕI CHẾT
(Thương tặng và mừng bạn trở về với bạn
bè Bùi Thị Xuân và Sư phạm Áo nâu Dalat)
-A lô. Chúc mừng sinh nhật bà nghe. Dịch
dã nên không đi qua bà được. Mà sao tui điện thoại hoài không được.
-Bữa nay sinh nhật tui hả. Tui có biết
ngày giờ đâu?
-Sao giọng bà nghe ghê vậy! Bà đau?
-Không khỏe rồi. Tui mới từ bệnh viện dã
chiến về.
-Cái gì! Bà bị cô vít?
-Ừ. Tui mệt quá. Mai mốt nói.
…
-Bà sao rồi? Khỏe được chút nào không.
Ăn cơm được chưa.
-Tui không phải xài máy thở nhưng vẫn
còn nằm trên giường, chưa ngồi dậy nổi. Phải mặc tã cả ngày. Nóng và khó chịu lắm.
Giờ này kiếm người chăm sóc không ra. Tui cũng ráng nhịn tiểu nhưng mỗi khi lên
cơn ho là không thể kiềm được. Con cái phải làm việc online nên rãnh lúc nào mới
ghé nhìn. Tội nghiệp thằng cháu nội thấy tui về, thập thò ngoài cửa : nội về rồi
hả, nội còn con vi rút nào không để con vô thăm. Tui khoác tay : thôi con đi
đi, mai mốt vô cho nội hun một cái. Tui thương thằng nhỏ lắm. Tui ôm và hun nó
đến khi nó la làng mới thôi.
-Thằng nhỏ dễ thương thiệt.
-Tui ăn cơm, mà sao ngán quá, thấy thịt
cá là muốn ói. Chả lẽ ăn chay.
-Giờ đang thời kỳ phục hồi, bà ráng đi.
-Tui mệt lắm nhưng thèm nghe tiếng nói
chuyện. Mừng từ cõi chết về. Tui nói gì bà nghe đó, đừng hỏi thêm làm tui suy
nghĩ đâm mệt.
…
-Bà sao rồi? Khỏe được chút nào không?
-Tui ăn thấy ngon miệng rồi. Mấy ngày,
tui ở trong trại cách ly chỉ húp cháo ; ngày cuối được ăn tô nui, trời sao mà
ngon. Con dâu cũng tội. Thức ăn mua khó khăn nhưng nó cũng kiếm được món, nấu
cho tui. Tui lết ra xe lăn ngày trước ông anh rể để lại, con nó chỉ đẩy vào nhà
vệ sinh tắm rửa, không phải bồng nữa.
-Bà ở mặt đường lại nhà tầng riêng biệt,
sao bị nhiễm bệnh ?
-Tụi mình gần 70 tuổi rồi có được ra đường
đâu, Cả nhà tui xúm xít trong nhà ; con cái mua hàng online, nhận hàng cũng đeo
khẩu trang. Bình yên được hơn tháng, tui ho, mấy nhỏ cũng sụt sùi, thằng Cả mua
bộ xét nghiệm mất hết mười mấy triệu tự test lấy, ngờ đâu cả nhà dương tính hết.
Để coi : chị Ba, tui, vợ chồng thằng Cả với 2 đứa con nó. Sáu người cả thảy, tụi
tui bị đưa đi cách ly. May mắn, năm người về rồi còn chị Ba thôi.
….
-Bà sao rồi ? Đứng được chưa.
-Khỏe ! Khỏe rồi. Tui dựa tường đứng lên
rồi. Tui thương thằng Cả, để nó phải chăm mình tắm rửa, đi vệ sinh, tui không
đành ; thà là con gái chứ nó con trai cũng tội. Mà cái thằng có hiếu thiệt, tối
ngủ nó kê ghế bố gần tui, nó không dám để tui một mình. Vợ chồng thằng Út không
qua được, nó gọi điện hằng ngày, nhìn khóc. Chị Ba về rồi. Chị ở phòng khác,
tui cũng chưa thấy mặt.
-Khi nào gặp chị Ba, cho tui gởi lời
thăm, mong chị mau khỏe. Mà bà chữa ở bệnh viện nào ?
-Ban đầu 6 người nhà tui cách ly ở một khách
sạn, phòng hơi chật nhưng thoáng. Hai ngày sau, tui với chị Ba trở bệnh nặng,
tui đi trước vô bệnh viện dã chiến Thủ Đức, còn chị Ba đi bệnh viện nào tui
không rõ nhưng chỗ chị có nhiều ma soeur chăm sóc và chìu bệnh nhân nên nghe thằng
con nói lại chị còn xài máy thở nhưng ăn tốt hơn tui.
….
-Bà sao rồi ? Làm được gì rồi ?
-Tui ăn được. Tui lần tường đứng dậy vô
thăm chị Ba. Chị còn yếu. Thằng Cả không lo tui nữa mà qua canh chị suốt ngày
đêm, sợ rủi chị thiếu oxy là dễ đi lắm.
-Bà khỏe ra, chị Ba cũng đã về mà sao giọng
buồn thiu vậy.
-Thằng Cả mới cho hay : má vợ với bà ngoại
vợ nó cũng mất trong đợt này. Tụi nó biết khi còn khu cách ly, giờ còn chưa được
ra khỏi nhà để qua thắp nhang cho bà và cụ. Tội nghiệp con dâu, nhà nó có 2 chị
em thôi ; nên tui là người thân già nhất nên nó không nề hà chăm sóc. Nhà chị
Hai tui cũng bệnh hết cả nhà, chị già hơn mình mà qua khỏi, thằng con rể mới
hơn 40 lại chết. Đợt này nhà tui nạp mạng cho bà Cô Vít hết 3 người.
…
-Bà sao rồi ?
-Tui chống gậy đi lẩm chẩm trong phòng.
Cái bệnh này ghê quá, nó tàn phá sức của mình kinh quá. Tui ốm gần 10 ký. Thằng
con vô đón, nhìn tui không ra, nó khóc quá chừng. Bà mở camera nhìn cái tay tui
nè, nó cà khỏng cà khẻo. Ghê không.
-Giọng bà giờ tươi tỉnh nhiều rồi đó.
-Ừ. Mới về, tui còn sảng hồn nói lung
tung, không đầu không đuôi. Giờ tỉnh táo, tui kể bà nghe : họ đưa tui vô bệnh
viện dã chiến thì tui mệt nhiều rồi, cứ nằm thiếp thiếp ngủ, sốt nhè nhẹ nhưng
không nhấc người lên nổi. Bà biết tui mà : tui khỏe mạnh, một tay chăm bà ngoại
chồng 9 năm bị tai biến, nuôi má bệnh 3 năm, có khi bà trở chứng vác cây rượt
tui hoài, phụ chị Ba trông anh rễ mấy năm trên xe lăn, chăm sóc ông chồng cả
năm vì ung thư. Tui kỹ lưỡng nên ở máy lạnh mà trong phòng vẫn thơm tho. Tui biết
người bệnh họ muốn gì, đâu phải chỉ cho ăn uống mà còn thủ thỉ chuyện trò. Vậy
mà ở đó, tui nằm thui thủi một mình, tiêu tiểu tại chỗ, thèm miếng nước phải nhờ
người lạ rót. Tủi thân ghê.
-Ừ ! Khi khỏe không sao khi đau mới thấy
cần người thân bên canh.
-Bệnh viện của tui ở tận Thủ Đức, chung
quanh đồng không mông quạnh, ban đêm lạnh như ở quê mình. Xe cứu thương tới chở
nên tui vội mang túi xách đựng quần áo, con nó bỏ vào túi quần ít tiền, không
mang cả điện thoại. Khi hoàn hồn không nhớ nổi số điện thoại của con để nhờ ai
đó gọi giùm. Tụi con xét âm tính xong được trở về nhà, thằng Cả nhờ bạn làm bác
sĩ tìm hoài mới ra tui, nó chưa kịp gởi đồ vào, hôm sau tui được xuất viện.
-Kinh khủng quá.
-Phòng của tui có mấy chục người bệnh,
tui nằm ở gần đường đi nên cũng thoáng. Tui nằm thiêm thiếp ngủ, mê mê, tỉnh tỉnh.
Bác sĩ, y tá, điều dưỡng tận tâm nhưng làm không xuể. Phải nói không nhờ mấy cô
y tá thì bệnh nhân còn chết nhiều. Tui nhớ nhất là cô y tá tên Cúc với Hoa. Hai
cô để ý tới tui. Họ nói : con thấy cô hiền lành, sạch sẽ con thấy thương. Cô
ráng ăn chút cháo cho tỉnh người, cô không ăn là chết đó. Con nói cô nghe, khi
nào khỏe chút, cô phải nhớ đi tắm rửa. Phụ nữ phải sạch sẽ mới sống được.
-Họ sống có đức ghê.
-Ừ ! Họ chăm mình kỹ lắm, tới bữa dậy
không nổi, họ dỗ ngọt, đút từng muỗng cháo. Họ thay tã cho mình mà không thấy
ghê. Có lần tui nói với cô y tá : cô nói con nghe, giờ cô không có tiền, con
thương cô cho cô mượn một ít, sau này con cô vô thăm, nó trả lại : con mua giùm
cô 2 tấm khăn lông lớn, không cần phải tốt ; con hơ cho nóng, rồi dìu cô vào
nhà vệ sinh cho cô tắm, tắm xong, con lấy khăn lông nóng đó phủ lên người giùm.
Cổ nói: để con cho cô cũng được. Cổ giúp tui tắm hai lần, nhờ vậy mà tui khoẻ
ra. Khi về nhà, tui không biết tên họ đầy đủ hay xin số điện thoại để cám ơn.
Tui nhớ ơn họ suốt đời dù không thấy rõ mặt vì lúc nào cũng mặc đồ bảo hộ với
đeo khẩu trang.
-Trời Phật khiến người giúp bà đó.
-Nói cho ngay, họ làm không xuể nên tự
mình phải làm thêm. Những người bệnh giúp nhau trong cảnh khổ, người khỏe dìu
người nặng đi ra nhà vệ sinh, đút ăn, thay tã... Nhất là mấy đứa còn trẻ, tụi
nó tội lắm.
-Chết nhiều lắm hả bà.
-Nhiều chớ, mỗi ngày bệnh nhân vào phòng
thêm chục người thì có ngần ấy người chết. Tui mê man nhiều khi tưởng như mình
đã chết.Tui mơ thấy những người mặc đồ đen đi tới từng giường người bệnh thì y
như ngày hôm sau người chết đó. Lúc tỉnh, tui niệm Phật Quán Thế Âm và hằng
nghĩ không thể chết trong bệnh viện, phải về gặp con cháu. Tui ám ảnh hình dáng
to con mặc đồ bảo hộ của ông lo việc đưa xác người chết. Ông đó tới là có chuyện,
y như thần chết cầm lưỡi hái gõ cửa. Tui không nhìn, chỉ nằm nghe tiếng xé băng
keo để quấn vô ni lon bọc xác người chết mà thất thần. Âm thanh rợn người, tới
giờ tui vẫn còn sợ. Kinh hoàng.
…
-Bà sao rồi? Khỏe rồi ha.
-Ừ ! Bữa nay tui chống gậy vô thăm chị
Ba, ra ngoài hiên phơi chút nắng. Tụi tập thở, làm vài thế yo ga, quơ tay quơ
chân. Tui nhờ con dâu tẩm bổ nên lên được vài ký, nhìn đỡ gớm. Tui ngẫm nghĩ :
chờ bớt dịch, tui bán nhà này chia cho con. Thằng Út còn ở nhà thuê, thằng Cả
cũng cần thêm vốn làm ăn. Mà giờ tui mới bình tâm hỏi thăm bạn bè.
-Ừ. Bà tính vậy cũng hay. Mấy người bạn ở
quê bình an. Ở đây, vợ chồng Minh nhiễm bệnh, Minh khỏi về nhà nhưng ông chồng
mất, năm ngày sau nhận cốt. Nó khóc quá chừng : khi đi tuy bệnh nhưng vẫn mạnh
khỏe, khi về có hủ tro, không kịp nói lời từ giã. Bà sui gia của Hoa, lớp trưởng
mình, bị nhiễm cô vít, con làm bác sĩ nên ông sui thương vợ ốm yếu xin vào chăm
sóc. Bà khỏe về nhà, còn ông thì không. Thầy dạy văn của mình cũng mất rồi. Đám
người quen trong xóm xuống Saigon làm ăn cũng chết một mớ.
-Chỗ bà sao rồi.
-Tui hả ! Thì như ở trong chảo lửa, cái
gì bà trải qua là những gì tui lo lắng. Cũng ớn lạnh. Chung cư phong tỏa mấy tầng,
chừng 30 người nhiễm bệnh. Giờ cho tự chữa tại nhà. Bên tui chuẩn bị chu đáo :
lập đội bác sĩ tư vấn, mua bình oxy, máy thở để lo cho người trong chung cư nên
không ai trở nặng phải vào bệnh viện. Tui cũng được chích một mũi vắc xin. Nói
ngay. Bà giỏi đó, đã bước qua cửa tử nên giờ cô vít không làm gì được.
22.9.2021
Phạm Thị Mai Hương