Ổ BÁNH
GIÁNG SINH .
Thắng
Cu Tí của tôi thật là “gà tồ”, 14 tuổi, to cao hơn cả mẹ, nhưng vẫn trẻ thơ dễ
thương khi vòi vĩnh tôi:
- Mẹ làm bánh Giáng Sinh đi, con muốn được thấy mẹ
làm bánh và ăn bánh của mẹ.
Nếu đây
là lời đề nghị của bố nó thì tôi sẽ chột dạ, cho là anh ta nói…móc mỉa tôi,
nhưng thằng Cu Tí hiền lành, ngây thơ thế kia, những gì nó nói ra là tiếng nói
thật từ trái tim nó. Tôi hỏi lại cho chắc ăn:
-
Tại sao năm nay con muốn mẹ làm bánh? Những năm trước chúng ta vẫn mua
bánh ở tiệm cơ mà?
-
Con có một thằng bạn thân, nó khoe với con đầy vẻ hãnh diện rằng mỗi mùa
Giáng Sinh, mẹ nó đều làm bánh tại nhà, vừa vui vừa ngon hơn ở tiệm. Con nhớ,
lâu lắm rồi đó, mẹ cũng đã làm bánh cho mùa Giáng Sinh, con và Bố đã ăn rất
nhiều, phải không mẹ?
Tôi nhớ
lại cái lần tôi lò mò làm ổ bánh Giáng Sinh, năm đó Cu Tí mới 8 tuổi. Có lẽ
trong ký ức Cu Tí, cái cảnh bừa bộn trong bếp, nào máy đánh trứng, nào khay, nào
thìa, nào bơ, đường, bột…Và tôi thì xắn tay áo(làm bánh mà làm như sắp sửa
đi…đánh nhau) mặt dính bột, tay dính bơ, còn bố nó thì chạy đi chạy lại, lăng
xăng theo mỗi lời sai bảo của tôi, đã là một cảnh tượng vui mắt chưa từng thấy
trong đời, nên nó còn nhớ mãi cho đến giờ? Và nhất là ổ bánh nướng bị khét, tôi
bắt hai bố con nó ăn cho bằng hết còn hơn là…vứt vô thùng rác, trong khi tôi lại
kiên nhẫn đánh trứng để làm lại ổ bánh khác.
Cái
bánh thứ hai, rút kinh nghiệm, không khét, nhưng tới phần trang hoàng kem mới là
nhiêu khê, rách việc. Khi tôi nhìn các thợ làm bánh biểu diễn trên ti vi hay
trong các cửa chợ, sao mà dễ dàng và gọn gàng thế? Còn tôi bày đủ đồ nghề ra
bàn, hoa cả mắt, màu xanh màu đỏ loạn xà ngầu, tới phần trang trí những cành Hoa
Hồng thì tôi…chơi tất cả các màu, xanh, đỏ, vàng, tím, hồng, cam… từ hoa tới lá,
tới cành. Chồng tôi gọi đó là loại hoa “hiếm quý” trên cõi đời vì màu sắc “đa
dạng” của nó. Vậy mà Cu Tí của tôi vẫn thích mê, vẫn sung sướng khen đẹp, khen
mẹ tài ba, vì Cu Tí chưa thấy ổ bánh nào có nhiều màu sắc “nổi bật” như thế, sặc
sỡ như thế.
Tôi
cảm động, thương Cu Tí quá, nó là người duy nhất khen tôi, kể từ khi tôi biết
vào bếp nấu nướng cho đến giờ.
Sau mùa
Giáng Sinh đó, tôi không còn hứng thú làm bánh Giáng Sinh nữa mà chỉ order ở
tiệm, là sẽ có ổ bánh nhanh gọn nhất. Thế mà, năm nay Cu Tí nhớ lại và “xúi” tôi
làm bánh, lòng mẹ bao la như biển Thái Bình, ai nỡ từ chối, dù tôi đã hết hứng
thú làm bánh từ lâu rồi.
Tôi
hớn hở nhận lời:
- Con
yên trí, đêm Giáng Sinh này chúng ta sẽ có một ổ bánh “home made” đàng hoàng. Cả
nhà mình sẽ diễn lại cảnh vui như ngày xưa, bố sẽ phụ giúp mẹ…
Cu Tí
khoái chí:
-
Cả con nữa mẹ ạ. Bây giờ con lớn rồi, cũng hữu ích cho mẹ được mà.
Thế thì
còn gì bằng, năm nay tôi sẽ có hai người phụ tá, hi vọng ổ bánh sẽ hoàn tất
nhanh chóng và tốt đẹp hơn, và có ý nghĩa là vợ chồng, con cái được dịp quây
quần vui vẻ, chuẩn bị cho đêm Giáng Sinh huyền diệu.
Hai
ngày trước lễ Giáng Sinh, tôi mua về những vật liệu làm bánh cake. Chồng tôi
giật mình như vừa trông thấy một điều bất bình thường:
-
Hình như…em định làm bánh hả ?
-
Anh đã thấy cụ thể, lù lù ra đấy mà còn “hình như” cái gì nữa. Em sẽ làm
bánh Giáng Sinh đấy. Rồi sao?
-
Anh tưởng mấy năm qua em đã quên đi cái chuyện làm bánh rồi, tưởng anh
được yên thân. Bây giờ lại…
Tôi trấn an, thông cảm:
-
Anh đừng lo, 6 năm qua, em đã rút tỉa được nhiều kinh nghiệm từ bạn bè,
sách báo, và vẫn có…
-
Có anh phụ tá, chứ gì? Anh ta ngán ngẩm ngắt lời tôi.
-
Chẳng những có anh mà có cả Cu Tí luôn. Chính nó đề nghị em làm bánh và
hứa sẽ phụ giúp, nên lần này chắc anh sẽ đỡ…vất vả hơn lần trước.
Tôi dịu dàng tâm lý chiến:
-
Cu Tí muốn thấy mẹ làm bánh, muốn được ăn cái bánh “sản xuất” tại nhà.
Chúng ta hãy làm những gì có thể làm để mang lại niềm vui cho con trong ngày lễ
Giáng Sinh trọng đại này. Anh nhé!
Anh ta vẫn còn nhăn nhó:
-
Có ý nghĩa thật đấy, nhưng chỉ khổ cho anh, phải dọn dẹp, rửa ráy khay,
chậu, đồ nghề dính đầy bơ sữa của em, Những hình ảnh ấy vẫn còn ám ảnh anh cho
đến bây giờ.
Thấy mặt tôi “xưng” lên, anh ta vội vàng sửa
lại:
-
Tuy nhiên cũng… OK, nhưng lần này em nhớ chuẩn bị đúng màu trộn vào kem
trang hoàng ổ bánh nhé. Cu Tí lớn rồi, không còn bé như năm xưa đâu, nó sẽ biết
rằng trên khắp thế gian này không có cây hoa Hồng nào mà hoa lá cành có đủ tất
cả các màu như 7 sắc cầu vồng đâu nhé.
*** ***
***
Hôm sau, tôi bày tất cả đồ nghề, vật liệu ra bàn
bếp, tưởng rằng Cu Tí sẽ vui thích xà vào như ngày xưa, nhưng nó lỉnh đâu mất.
Tôi không muốn để phí giây phút hạnh phúc này, chạy lên lầu tìm con, tôi ngạc
nhiên thấy Cu Tí ngồi ru rú trong phòng, nó nhìn tôi bằng đôi mắt có lỗi và đầy
vẻ bồn chồn khác thường:
-
Mẹ ơi, con xin lỗi, con không giúp mẹ được. Nhưng mẹ cứ làm bánh đi, đó
là ngày vui của gia đình mình.
-
Thế con bận gì nào?
Nó leo lên giường, trùm mền, thảm sầu:
-
Con không được khoẻ, con cần nghỉ ngơi là sẽ khỏi thôi. Nếu bất cứ ai đến
đây tìm con, mẹ nói con …không có nhà nhé.
Tôi không còn ngạc nhiên nữa mà hoảng hốt lên, tốc
mền ra, sờ trán thằng Cu Tí:
-
Con có nóng sốt gì đâu. Con bị gì? Để bố đưa con đi bác sĩ.
Cu Tí kéo mền lên lại và cương quyết:
-
Khỏi cần! Con bảo đảm với mẹ là…mai con sẽ khỏi, nhưng với điều kiện như
con vừa mới nói, con không muốn gặp ai.
Tôi lại chạy bay xuống nhà dưới, nước mắt ràn rụa,
thông báo cho chồng:
-
Anh ơi, Cu Tí nhà mình làm sao ấy? Mới mấy hôm trước, nó hớn hở đòi em
làm bánh để nó tham dự cho vui. Bây giờ nó “xù”, không thèm xuống, mà còn nói
những điều em không hiểu nổi…
Nghe tôi kể, chồng tôi cũng thắc mắc:
-
Hồi nào đến giờ, bạn bè đến, nó đều vui vẻ cơ mà?
-
Trông nó lo lắng, khác thường lắm anh ạ. Cu Tí nằm trùm mền, chán đời như
một thằng vừa bị lay off, vợ bỏ, và nhà cửa, xe cộ, bị nhà băng kéo vậy
đó.
Chồng tôi chợt reo lên như nhà phát minh vừa tìm ra
đáp số:
-
Anh biết rồi, Cu Tí đang yêu!
-
Nó mới 14 tuổi, ngây thơ trong trắng. Con em, em biết mà…
Chồng tôi vẫn khăng khăng:
-
Nó đang tương tư đấy em ơi. Thằng con trai cao lớn, đẹp trai như Cu Tí
thiếu gì con gái theo, làm gì mà nó không xúc động?
-
Thế thì chán quá, em chẳng còn tâm trí nào làm bánh nữa, trong khi con em
đang đau khổ vì một con ranh con nào đó. Hừ! để em phải hỏi nó cho ra lẽ…
Tôi lại hồng hộc chạy lên lầu, nhưng cửa phòng Cu Tí
đã đóng chặt, bên trong im lìm, tôi không thể làm gì khác hơn là đi xuống nhà.
Chồng tôi nhìn đống vật liệu bừa bộn trên bàn và “sung sướng” đưa ra ý
kiến:
-
Hay là dẹp làm bánh đi, em nhé?
Từ rầu rỉ tôi vùng lên:
-
Chuyện đâu còn đó, kế hoạch làm bánh đã lập ra, vật liệu đã chất một đống
đây, thì em phải làm . Cu Tí vẫn muốn được ăn bánh của em cơ mà.
Tuy vậy tôi vẫn bắt tay làm bánh với tâm trạng
hoang mang, đầu óc nghĩ lung tung, không biết chuyện gì đang xảy ra cho con tôi?
Cầm máy đánh trứng làm sao mà để bắn tung toé trứng vào cả mặt, cả tóc tôi.
Chồng tôi đứng bên cạnh, may mà anh ta “né” được, nên không bị gì, nhưng cũng
cằn nhằn:
-
Em cẩn thận kẻo văng xuống sàn nhà, đừng trách sao lại có kiến, có
dán.
-
Cho dù em có làm văng xuống sàn nhà, nhưng lỗi là tại…anh không lau chùi
sạch sẽ. Tôi cãi và tiếp tục sai bảo:
-
Thôi, anh chuẩn bị cân cho em 200 gram đường, 250 gram bột mì, và lấy
giùm em 1 gói va ni trong cái hộp nho nhỏ màu trắng, đặt giữa cái hũ màu vàng và
màu xanh, để ở cái tủ gỗ phía bên phải, gần cái oven đấy.
-
Trời ơi, gói va ni mà em cất giữ như kho tàng quý báu ấy, muốn tìm được
cũng điên đầu. Em mà hối quá, anh cân lộn bột mì thành đường bây giờ.
-
Nếu thế thì chết em đấy, thiếu bột khi nướng bánh sẽ xẹp. Đã mấy lần anh
phải ăn bánh xẹp kiểu ấy rồi. Anh chưa ngán à ?
Chồng tôi đang cân đong, đo đếm, thì đúng lúc đó
chuông cửa reo, khách nào mà …không biết điều, đến ngay vào lúc cả hai vợ chồng
tôi đều bận bịu thế này?
-
Ai thế nhỉ? Chắc có liên quan đến thằng Cu Tí? Để anh ra xem…
Chồng tôi nói và bỏ mặc đường bột bơ vơ trên bàn,
hối hả ra mở cửa. Một lát anh ta quay vào:
-
Có hai đứa bạn gái cùng lớp Cu Tí, đòi gặp Cu Tí.
-
Anh có hỏi tụi nó chuyện gì không?
-
Anh chưa hỏi, vì tụi nó nói chỉ có thể nói chuyện này với con mình thôi.
Em là phụ nữ, chắc sẽ dò hỏi tụi nó dễ hơn.
Đến lượt tôi bỏ mặc thố trứng đang đánh dở dang, nằm
bơ vơ bên cạnh đống đường bột cũng đang bơ vơ nhu thế, lau sơ mặt và tay, tôi
bước ra phòng khách. Hai cô bé xinh xẻo, tuổi cỡ Cu Tí đang ngồi đợi ở ghế
sôfa.
-
Cháu chào bác ạ.
Hai đứa cùng đứng dậy chào tôi. Tôi đáp lại:
-
Bác chào hai cháu, hai cháu là ai?
-
Thưa bác, hai cháu là bạn thân của nhau và cũng là bạn cùng lớp của
Steve. Cháu tên là Amanda Nguyễn và bạn đây là Cindy Nguyễn. Chúng cháu muốn gặp
Steve có chuyện khẩn cấp.
Tôi hồi hộp thầm đoán, chắc đây là nguyên do Cu Tí
có thái độ “trùm mền” hôm nay. Tôi phải điều tra cho ra ngọn nguồn mới được, xem
đứa nào là “thủ phạm” đã làm trái tim con tôi “rướm máu”, con tôi “đau khổ”
như thế.
Tôi hỏi:
-
Amanda và Cindy muốn gặp Cu Tí có chuyện gì?
Con Amanda mở tròn đôi mắt to đen hạt huyền của nó
lên. Đẹp thế, mà tôi cũng chẳng lòng dạ nào mà khen:
-
Cu Tí là ai hả bác??
Rồi đến lượt con Cindy cũng tròn vo đôi môi cong
cong, xinh xẻo lên mà hỏi:
-
Cu Tí nghĩa là gì hả bác?
-
Cu Tí nghĩa là…
Tôi đâm ra bối rối, biết giải nghĩa tên “Cu Tí” thế
nào bây giờ? Những nick name người Việt Nam đặt dễ thương thật đấy, nhưng giải
nghĩa ra thấy …kỳ kỳ làm sao! Như Cu Tí, Cu Tèo, Gái Lớn, Gái Nhỏ. Ở xóm tôi tại
Việt Nam khi xưa, có nhà đặt tên con là “Thằng Vẹo”(vì chân nó có tật, đi xiêu
vẹo một chút) con Ù ( mập ù) con Nị ( vì bé tí nị) Gọi từ bé cho đến lớn thì
chết tên luôn, dù bây giờ anh Vẹo đã chữa đôi chân bớt vẹo, có vợ đẹp con khôn.
Còn con Ù, con Nị, đã là hai cô gái xinh đẹp, có khối chàng đang theo
đuổi.
Tôi giải thích:
-
Cu Tí là cái tên Việt Nam bác gọi ở nhà của thằng Steve ấy mà. Thế hai
cháu muốn gặp Steve chuyện gì thì cứ nói với bác, bác sẽ giúp cho. Steve dặn bác
là hôm nay nó không muốn tiếp ai hết.
Hai con
bé nhìn nhau, rồi cùng thì thầm với nhau gì đó. Con Amanda lên tiếng:
-
Steve không muốn tiếp tụi cháu thật hả bác?
Tôi
dỗ dành hai con bé:
-
Bác là mẹ Steve. Hãy coi bác như một người để tâm sự đi. Bác sẽ hiểu hai
cháu muốn gì và biết đâu sẽ giúp được hai cháu…
Cindy nói:
-
Nếu Steve không muốn gặp tụi cháu, thì tụi cháu phải nói ra thôi, và nhờ
bác nói lại với Steve nhé.
Tôi lại hồi hộp như sắp sửa phải nghe một
chuyện…kinh dị. Cindy tiếp:
-
Cháu và Amanda cùng…yêu Steve, tụi cháu muốn gặp gỡ tay ba, để Steve muốn
chọn ai thì chọn. Thẳng thắn, rõ ràng như vậy, còn hơn là hai đứa cứ yêu và
Steve cứ im lặng.
Thôi chết rồi, đây là một chuyện tình, mà lại là
chuyện tình tay ba, mối tình “tam giác” mới éo le. Tôi kinh hoàng nhớ đến những
chuyện tình tay ba gây án mạng, đổ máu đã từng đăng trên báo. Tôi cố trấn tỉnh
để hỏi tiếp hai con nhỏ nhãi ranh đang yêu kia:
-
Các cháu yêu Steve hồi nào? Sao lại đòi Steve lựa chọn vào đúng dịp lễ
này?
Con Amanda lại mở to đôi mắt đẹp của nó:
-
Có tình yêu vào mùa lễ Giáng Sinh mới vui chứ bác. Tụi cháu sẽ có lí do
tặng quà cho nhau, sẽ hẹn nhau đi chơi phố .
Tôi nghĩ thầm, hai con bé này ảnh hưởng ti vi, phim
ảnh quá rồi. Còn Cu Tí, dưới sự dạy bảo và kiểm soát của tôi, tôi vẫn tin nó là
một thằng “ ngốc nghếch” không hơn không kém.
Với tâm hồn của một người mẹ, của một người phụ nữ,
tôi dịu dàng nói chuyện với hai con bé rằng: hai cháu và Steve, còn rất trẻ,
tương lai ở phía trước, các cháu phải ngoan ngoãn, chăm lo học hành. Ở tuổi này,
mọi thứ, từ ăn ở, học hành, đều lệ thuộc vào cha mẹ, gia đình, thì yêu nhau để
được gì? Sẽ ảnh hưởng đến việc học, đến tư cách của các cháu. Thay vì Amanda và
Cindy dành nhau trái tim của Steve, tại sao cả ba không là tình bạn? Các cháu sẽ
không mất gì cả, hai cháu vẫn là đôi bạn thân và cùng có Steve. Khi nào các cháu
khôn lớn trưởng thành, tình yêu mới đích thực là tình yêu
Hai con bé lại nhìn nhau, ánh mắt trao đổi như công
nhận tôi nói có lý, sẽ không ai mất gì cả, còn hơn là sẽ mất một người bạn, và
mất cả người mình thương.
Cindy nói:
-
Vâng chúng cháu sẽ vâng lời bác. Bác cũng nói với Steve như thế
nhé?
-
Chúng cháu hứa sẽ cùng là bạn với Steve. Amanda nói tiếp.
Tôi thở phào, nhẹ nhỏm:
-
Vậy tối mai là Christmas Eve. Bác mời hai cháu đến đây ăn mừng lễ Giáng
Sinh với gia đình bác, với bạn Steve nhé?
Hai con bé vui mừng nhận lời và chào tôi ra
về.
Tôi lên lầu, để nói chuyện với Cu Tí, dù vẫn tin
tưởng ở con mình, nhưng nếu tôi đã lầm, thì đây cũng là dịp để tôi dạy dỗ, chỉ
bảo Cu Tí như đã làm với Amanda và Cindy.
Có lẽ Cu Tí đã biết nãy giờ tôi tiếp hai khách của
nó, nên cửa phòng đã mở. Thấy tôi vào, nó thò đầu ra khỏi tấm mền, hỏi
ngay:
-
Hai con đó về chưa mẹ?
Tôi ngồi xuống bên cạnh con:
-
Chúng nó đã về rồi. Con hãy nói cho mẹ nghe đi, có phải hai đứa nó yêu
con không?
Cu Tí gật đầu.Tôi hỏi tiếp:
-
Vậy con yêu đứa nào?
Tức thì Cu Tí trợn mắt lên, phản đối:
-
Ai nói với mẹ thế? Hai con đó thích con, nhưng con không thích con nào
hết.
Tôi nhìn cử chỉ và nhìn sâu vào đôi mắt Cu Tí, tôi
sung sướng biết là Cu Tí ngây thơ vô tội trong “chuyện tình” này.
-
Hai con này cứ theo con hoài, con chẳng biết làm sao, vì con chỉ coi
chúng nó như những đứa bạn cùng lớp thôi. Hôm qua, nó đưa con tờ giấy này…
Cu Tí móc túi áo, đưa tôi tờ giấy có ghi mấy hàng
chữ: “Steve, Chiều mai Amanda và Cindy sẽ đến nhà Steve để chúng ta cùng nói
chuyện. Trước mặt ba người, Steve phải lên tiếng chọn, ai sẽ là người yêu của
Steve nhé”.
Đúng là trẻ con thời đại này, và ở xứ Mỹ này, biết
yêu sớm và thẳng thắn như Mỹ. Trong khi Cu Tí đã được chúng tôi dạy dỗ theo
phong tục rất Việt Nam, đã biết yêu là gì đâu, ngoài chuyện học hành. Hèn gì
thằng Cu Tí sợ, phải lập kế giả bệnh, trùm mền để trốn tránh.
Tôi kể cho Cu Tí nghe Amanda và Cindy đã hiểu ra, và
sẽ giữ tình bạn với con như trước. Cu Tí vui mừng ôm chầm lấy tôi:
-
Mẹ giỏi quá! Vậy mà con đã lo âu suốt từ hôm qua đến giờ, vì chẳng biết
tính sao.
Rồi nó tung mền, vùng dậy:
-
Bây giờ con xuống bếp phụ mẹ làm bánh đây.
** * *** ***
Đêm Christmas Eve, chúng tôi sửa soạn bày tiệc ra
bàn, ổ bánh Giáng Sinh tôi làm được đặt ngay chính giữa, tuy màu sắc không tréo
ngoe, nhưng cũng…không đẹp hơn ổ bánh cách đây 6 năm là bao. Chắc tài cán tôi
chỉ cỡ đó, không…thụt lùi là may rồi. Ổ bánh có công của Cu Tí rất nhiều, nó đã
chia sẻ một nửa sự vất vả mà 6 năm trước bố nó phải gánh chịu một mình. Tuy bề
ngoài ổ bánh trông “vô duyên” thế, nhưng tôi hi vọng chất lượng bánh thơm ngon,
vì bơ để làm kem, tôi mua loại đắt tiền, với chủ ý lấy nội dung “cứu bồ” cái
hình thức, mà tôi đã tiên đoán trước, không thể nào sai được.
Đúng giờ, hai con bé Amanda và Cindy đến, chúng khệ
nệ bưng theo một ổ bánh Giáng Sinh đã mua từ cửa tiệm nào đó để làm quà. Chồng
tôi mở hộp bánh ra và đặt cạnh ổ bánh của tôi. Dĩ nhiên, ai cũng thấy “Hai khung
trời khác biệt” giữa hai ổ bánh, một bên thì lộng lẫy, hoa mỹ, một bên thì vụng
về, méo mó.
Chồng tôi nói với riêng tôi:
-
Cái ổ bánh kia đẹp xấu không quan trọng bằng trong ngày lễ tươi vui này,
chúng ta biết rằng con chúng ta vẫn ngoan ngoãn, trong sáng,và em đã giúp được
hai con bé kia thoát ra được cái vòng tình yêu vụng dại, ngớ ngẩn. Thắt chặt lại
tình bạn bè của ba đứa nó.
Trẻ con thường mau quên, nhìn Amanda và Cindy cùng
nói chuyện tíu tít với thằng Cu Tí, tôi hiểu chúng nó vẫn chỉ là ba đứa trẻ, ba
đứa bạn học cùng lớp. Tôi ngắm nhìn hai ổ bánh Giáng Sinh và thì thầm một
mình:
- “ Hỡi hai ổ bánh Giáng Sinh, một đẹp, một xấu kia!
Cả hai đều là tấm lòng chân thành, thương mến với Steve, với thằng Cu Tí và gia
đình chúng tôi đêm nay. Đây mãi mãi là hai ổ bánh Giáng Sinh đẹp nhất trên cõi
đời này.”.
Nguyễn thị
Thanh Dương