VẦNG  TRĂNG  ĐI  LẠC.

Ly nói với mẹ, lấy một tuần vacation đi California để nghỉ ngơi, công việc ở hãng bận rộn làm Ly căng thẳng quá. Mẹ dặn dò luôn tiện con ghé thăm các bác, các chú hộ mẹ.
Thế nên chuyến đi của Ly vô tình được mẹ ủng hộ, mẹ sốt sắng lo cho Ly, sắp xếp khăn áo, đồ dùng cá nhân, cô con gái út của mẹ mà. Nếu mẹ biết mục đích chuyến đi của Ly, chỉ một điều duy nhất, Ly nhớ anh, muốn gặp mặt anh, thì chắc mẹ sẽ không sốt sắng thế, mẹ sẽ bảo Ly điên ! Vì con gái của mẹ bao giờ cũng cao giá, mẹ tự hào hai cô con gái của mẹ duyên dáng và có giáo dục đầy đủ hơn người.
Cùng một lúc Ly phải chia tay hai người Ly yêu mến, chị Ly đi lấy chồng và theo chồng về một tiểu bang khác. Còn anh, anh chẳng lấy ai cũng đi về một tiểu bang khác nữa.
Nước Mỹ rộng lớn quá nên người ta dễ đi xa, dễ chia lìa nhau. Chỉ còn hai mẹ con trong ngôi nhà, Ly lạc lỏng, cô đơn ngay trong nhà mình, Ly nhớ chị thì ít, nhưng nhớ anh thì nhiều, Ly yêu anh từ khi anh bắt đầu đến làm quen với chị Vi, nhưng chị có yêu anh đâu, chị đối với anh vì lịch sự, và xã giao mà thôi. Thế mà anh không biết, vẫn bỏ thì giờ đến nhà tìm chị, gặp chị. Căn nguyên do ông anh họ của Ly, là bạn thân của anh, tình cờ gặp lại nhau, anh họ Ly hí hửng mang anh đến giới thiệu cho chị của Ly. Anh đã chọn lầm người.
Những chuyến đi xa, những cảnh chia tay và gặp gỡ ở phi trường luôn làm Ly rộn rã, nôn nao, dù Ly không thích đi máy bay, độ cao làm Ly chóng mặt, và sau vụ 9-11 Ly thêm sợ hãi sự khủng bố.
Thế mà khi lên máy bay, Ly ngồi cạnh một gã trông rất “khủng bố”, dù gã đẹp trai. Đôi chân mày rậm, đôi mắt to đen dài đầy vẻ Trung Đông huyền bí, làm Ly lo cuống lên, thấp tha thấp thỏm  “canh chừng” gã, xem có bất cứ một cử chỉ hành động nào khác lạ đáng ngờ không! Nên Ly chẳng có thời giờ nào mà nghĩ đến anh.
Gã có vẻ muốn làm quen với Ly, nhưng Ly chỉ đáp lại bằng vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm trang nên gã không thể nói chuyện với Ly được câu nào.
Chợt gã đứng dậy rời khỏi ghế, Ly hồi hộp nhìn theo, thật kinh khủng nếu gã giở trò gì, nhưng gã đi vào…restroom, và trở lại bình thường. Ly thở phào nghĩ thầm: “ Vậy mà làm người ta hết hồn”.
Cuối cùng máy bay hạ cánh an toàn tại phi trường Long Beach, gã “khủng bố” nói với Ly trước khi chia tay:
-         Chắc tôi vô duyên lắm, nên suốt trên chuyến bay cô có vẻ ghét tôi, chẳng thèm nói chuyện với tôi.
Ly thấy ân hận và tội nghiệp gã :
-         Tôi xin lỗi, tôi chỉ vô tình thôi.
Và Ly ban tặng gã…một nụ cười rất xinh (như người ta thường khen ngợi thế) coi như món quà chuộc lỗi.
Ly thuê khách sạn gần nơi anh ở, anh họ Ly đã cung cấp địa chỉ và số phone của anh nhân dịp Ly đi California “nghỉ mát”. Anh họ Ly cũng…khờ lắm, chẳng biết rằng thằng bạn anh đang làm điên đảo Ly, cứ dặn Ly khuyên bảo anh đừng buồn, hãy quên chị Vi đi, chuyện gì qua cho qua luôn.
Một ngày đầu thăm họ hàng, hôm sau Ly gọi cho anh, cô bé kiêu kỳ, luôn nhìn”trên mây” để bao nhiêu chàng trai chạy theo làm quen phải mỏi mệt, lại đang “hạ cánh”tìm anh, cuộc đời mâu thuẫn và bất ngờ thế đấy.
Tiếng chuông điện thoại bên anh reo lên cũng đủ cho Ly thấy thân thương.  Ly chợt rụt rè:
-         Chào anh, em là Ly đây !
-         À Ly...cả nhà vẫn khoẻ hở em?.Anh lịch sự và dè dặt.
-         Cả nhà em bây giờ chỉ có mẹ em và em thì vẫn khoẻ. Anh có biết em đang ở đâu không? Em đang rất gần với anh đấy, chỉ cách vài con đường thôi.
Anh ngạc nhiên:
-         Thế à! Ly đi thăm ai đấy?
-         Em ấy hả, em đi thăm họ hàng và...thăm anh luôn. Anh không muốn mời em đi ngắm cảnh California sao?
Anh cười:
-         Em vẫn vui tính và lém lỉnh khác hẳn...
Anh bỏ lửng câu nói, Ly nói tiếp giùm anh:
-         Khác hẳn chị Vi chứ gì? chị Vi dịu dàng và ít nói hơn em.
-         Bây giờ anh đến đón Ly nhé?- Anh hỏi để lảng tránh- Ly thích ăn chè hay ăn kem?
-         Anh làm như Ly trẻ con lắm mà cứ đem đồ ngọt ra mời em ! Em chỉ muốn...
-         Em muốn ăn gì anh cũng sẵn sàng, Calif.có rất nhiều hàng quà .
Ly làm nũng một tí:
-         Em đến đây để đi chơi mà, mình đi ra biển nhé ?
-         Em thích biển ?
-         Những gì em thích đều... đáng sợ cả anh ạ, biển nên thơ nhưng cũng hung bạo, hay em thích du lịch nhưng lại sợ...rớt máy bay, sợ...khủng bố !
-         Ừ,biển nên thơ lắm, nhất là vào buổi chiều. Dạo biển xong, chân mỏi, bụng đói, vào quán ăn một bữa cơm tối sẽ thật tuyệt Ly nhỉ ?
Ly đọc cho anh địa chỉ khách sạn, rồi chọn quần áo để mặc, được hẹn hò và gặp gỡ người mình yêu là những giây phút ý nghĩa biết bao trong cuộc đời. Ôi, nếu như anh cũng yêu Ly !
Lần đầu tiên gặp lại anh sau một năm xa cách, Ly vui mừng với một chút se sắt trong lòng, Ly thấy anh “bơ vơ“ ở đây. Ở Texas anh còn có những người thân và bạn bè, khi Ly nói lên điều ấy, anh bảo Ly:
-         Cô bé chỉ lo vớ vẩn, mình sống ở đâu thì có bạn bè ở đấy chứ. Điều quan trọng là công việc ở đây thích hợp với anh.
Đến biển, anh đậu xe xong cùng Ly đi bộ dọc theo bờ biển. Chiều nay là ngày thường mà biển vẫn đông người, cuộc sống ở thành phố này cũng ồn ào và tất bật như bất cứ thành phố lớn nào của nước Mỹ, nhưng vẫn có một nét riêng rất thanh thản và nhàn hạ. Khí hậu êm đềm, mát mẻ quanh năm nên cư dân tha hồ tận hưởng những giây phút dạo phố, dạo biển sau những giờ làm việc, và hơn nữa còn là nơi đón nhận du khách, nên thành phố lúc nào cũng mang một vẻ mặt tươi vui, nhộn nhịp.
   Dù đã đến biển này vài lần, nhưng biển vẫn luôn mới lạ và cho Ly niềm vui thích. Bao giờ biển cạn, lòng Ly mới cạn niềm vui thích đó.
   Ly đứng vịn lan can, nhìn xuống một hốc đá sâu để ngắm biển, những đợt sóng từ xa đổ xô vào khe đá tung bọt trắng xoá, sóng vào rồi lại ra, dường như đó là hơi thở của biển, ngàn đời không thôi.
   Anh đứng bên Ly im lặng, để tôn trọng vẻ đẹp lộng lẫy của biển hay anh đang nhớ đến chị Vi, hay biết đâu anh đang nhớ một ai khác??. Ly quay nhìn anh tò mò:
-         Anh đang nghĩ gì thế?
-         Biển đẹp !
-         Em biết rồi, nhưng biển sẽ đẹp hơn khi người ta có đôi, phải không anh?
-         Không hẳn thế, vì anh vẫn thích ra đây một mình.
Trong câu nói đó và giọng nói đó, Ly linh cảm anh vẫn còn cô độc, một năm hay vài ba năm, không dễ gì cho người ta tìm được một tình yêu, cho dù có khi chỉ một lần gặp gỡ, giây phút đầu tiên người ta có thể yêu nhau và sống chết vì nhau.
  Ly chỉ hốc đá dưới chân:
-         Anh xem, những hốc đá này càng ngày càng bị soi mòn vì sóng biển. Biển dịu dàng mà tàn nhẫn lắm đấy.
Anh im lặng, Ly yêu đôi mắt anh dài, hơi nheo lại khi đăm đăm nhìn về biển xa, gió thổi mái tóc anh rối lên, trông anh cô đơn lạ lùng dù có Ly bên cạnh. Tại sao anh không đứng sát vào Ly hơn? Mái tóc Ly cũng đang rối bời muốn được bàn tay anh che gió. Bờ vai Ly chợt lạnh muốn được tựa vào lòng anh.
Anh ơi,  dưới mắt anh, Ly là một cô bé hồn nhiên, láu lỉnh, nhưng bây giờ Ly chỉ là một cô bé nhỏ nhoi tội nghiệp, biết đâu tình yêu của Ly cho anh chỉ là rong rêu nào đó trong biển nước mênh mông kia, chìm sâu trong làn nước phủ chẳng bao giờ có cơ hội ngoi lên để sánh vai cùng biển lớn?
  Đột nhiên anh quay nhìn Ly, đôi mắt anh vẫn đăm đăm với chút bối rối, vụng về:
-         Ly...chị Vi em lúc này sống như thế nào?
Anh ơi, trái tim nào chẳng biết khóc. Nhưng Ly không thể nói với anh những giọt nước mắt này. Ly thổn thức trong lòng.
 Anh bối rối nói thêm:
-         Lúc nào anh cũng... mong chị Vi em được hạnh phúc.
  Anh đang dối lòng. Trong tình yêu luôn có sự ích kỷ, anh chẳng cầu mong thế, chị càng hạnh phúc anh càng đau khổ. Mãi Ly mới nói được:
-         Anh nên quên chị Vi đi, chị đã lấy được người mình yêu và có hạnh phúc.
 Anh gượng cười:
-         Anh cũng đang tập quên đây, tại Ly chưa yêu nên chưa biết, đó không phải là một điều dễ dàng.
Anh vô tình chưa! sự vô tình của anh còn tàn nhẫn hơn những đợt sóng vô tình đang bào mòn dần những tảng đá dưới chân Ly. Hoặc là anh thừa kinh nghiệm đời để hiểu là Ly đang yêu anh, nhưng anh không muốn, không chấp nhận mà thôi. Và anh đang cố tình làm một khoảng cách xa Ly:
-         Bao giờ Ly có tình yêu, em sẽ hiểu nỗi buồn của anh. Nhưng anh tin rằng một cô gái dễ thương như Ly sẽ có một tình yêu trọn vẹn.
Ly nhìn thật lâu vào mắt anh để xét đoán, anh thông minh và lạnh lùng làm sao !
-         Thôi mình về đi anh .
Anh ngạc nhiên:
-         Nãy giờ Ly chỉ đứng đây, mình chưa đi hết bờ biển. Em có thích đi trên con đường quanh co kia và lắng nghe sóng biển rì rào bên cạnh không?
Ly giận dỗi:
-         Em muốn về !
-         Chắc em lạnh rồi đấy, chúng ta đi ăn nhé?
-         Em chỉ muốn về, em không đói. Ly cương quyết.
 Anh lắc đầu:
-         Anh chẳng hiểu em, tính tình thay đổi như thời tiết, anh nào mà yêu em thì sẽ thấm mệt vì em đấy.
Ly vùng vằng:
-         Em chẳng yêu ai hết, chẳng cần ai yêu em !
-         Chị Vi em đã từng nói tính em còn trẻ con và bướng bỉnh lắm.
Lại chị Vi, chị bủa vây cuộc đời anh ở khắp mọi nơi, theo anh từng ý nghĩ. Anh không biết gì, không thấy gì ngoài chị .
 Ngồi chung xe với anh trên đường về, chỉ cách anh một tầm tay, nhưng Ly như xa cách anh một biển rộng chẳng bến bờ.
 Hôm sau, Ly đổi vé máy bay trở về Texas sớm, vì đổi vé gấp nên Ly phải đi bằng chuyến bay đêm, Ly chạy trốn anh như anh đã chạy trốn chị Vi.
  Một ngày nào đó, anh sẽ quên chị Vi, nhưng Ly hiểu rằng anh sẽ không bao giờ yêu Ly, Ly cũng như cỏ, như cây, như những hình ảnh nào đó của Texas mà anh đang muốn rời xa, muốn quên đi, như quên đi chuyện tình vô vọng của anh.
 Khi lên máy bay, ngồi cạnh Ly là một bà Mỹ già, hiền lành và chững chạc, Ly cảm thấy yên ổn, thấy được chở che. Đột nhiên, Ly nhớ đến anh chàng Trung Đông ngồi cạnh Ly trên chuyến bay trước, Ly thấy hãnh diện vì có một chàng trai xa lạ để ý đến mình, cuộc đời có nhiều cơ hội cho Ly quá, Ly an ủi chính mình, đường đời còn dài để cho Ly tìm được một tình yêu thực sự
  Đến phi trường DFW lúc nửa đêm, cảnh ồn ào xuôi ngược của ban ngày đã biến mất, dòng đời cũng có lúc mỏi mệt như kiếp người. Ngồi chờ đợi lấy hành lý, trên chiếc ghế bên cạnh, tờ báo ai còn để đó, Ly cầm đọc cho đỡ buồn, liếc qua một dòng chữ bỗng làm Ly bâng khuâng:“Winter Moon“.
-         Trăng mùa Đông ! Ly thì thầm.
Thời tiết Texas năm nay thất thường. Bây giờ là cuối mùa Đông, một vầng trăng trong mùa Đông thật lạ lùng, lạ lùng như một cô gái xinh như Ly, có bao người theo đuổi, vậy mà có một người vẫn không để ý đến, ngay cả Ly đã đi tìm anh.
    Ngồi trên Taxi trên đường về nhà, Ly đã thấy vầng trăng ấy, một vầng trăng đầy, sáng vằng vặc, nhưng vẫn cô đơn trên bầu trời  mùa Đông mênh mang.
Những mùa Thu đã qua từ lâu, trăng của kiếp nào, trăng của mùa nào trôi lạc về đây ?
 Và Ly, như vầng trăng ấy, đã đi lạc vào đời anh, vào bầu trời anh vô tình và lạnh lùng như màn đêm bây giờ đang bao phủ quanh Ly.


                                   Nguyễn thị Thanh Dương
                                         ( Feb.2006 )