Sau ba tháng du lịch ở Mỹ về, những người quen hỏi tôi điều gì làm tôi tâm đắc
nhất. Không chút do dự hay suy nghĩ, tôi trả lời : đó là cái Nursing
Home.
Họ
ngạc nhiên khi thấy tôi không đề cập đến những địa danh nổi tiếng: như Las
vegas, Hollywood, Disney-land, những tòa nhà chọc trời cao nhất thế giới hoặc
những cái Mall rộng lớn đi cả ngày chưa hết, những viện bảo tàng, những đại lộ
thênh thang, chồng chéo lên nhau như những sợi mì....
Tôi
đã hưởng một chuỗi ngày dài thật tuyệt vời,với biết bao điều mới lạ, hiện đại,
tối tân mà từ trước đến giờ tôi chưa hình dung hay tưởng tượng ra
nổi.
Thế
mà khi trở về Việt Nam, tâm trí tôi chỉ còn lắng đọng một điều làm tôi ưu tu,
trăn trở, ray rức: cái Nursing Home mà mẹ chồng tôi đang sống.
Chặng
cuối cùng của chuyến du lịch, chúng tôi đã ở Los Angeles mười lăm ngày để thăm
viếng mẹ chồng. Hằng ngày, chúng tôi phải chuyển hai chuyến xe bus, Garden
Grove, Westminster, Bolsa và bao nhiêu đại lộ nữa mà tôi không nhớ hết tên, đưa
chúng tôi gần trạm cuối cùng của lộ trình.
Chúng
tôi phải đi bộ khoảng năm trăm mét để đến khu dưỡng lão của một tổ chức tư nhân.
Đó là một khoảng đất rộng, nằm khuất sau đại lộ Hungtington hai con đường, cách
bờ biển Hungtington chưa tới hai cây số. Một nơi yên tĩnh, vắng vẻ, với hai hàng
cây sồi đưa vào cái ngõ cụt.
Gồm
ba dẫy nhà trệt, ghép thành hình chữ U, nó êm dịu với những cánh cửa sơn màu
xanh da trời, nổi bật màu sơn trắng của những bức tường, với những khung kính to
trong suốt, lịch sự và trang nhã, bằng những tấm màn voan trắng che rủ. Những
khóm hoa hồng, cẩm tú cầu được trồng một cách mỹ thuật trước hàng hiên, dưới cửa
sổ, tạo cảm giác vui tươi, hưng phấn khi ngồi trên bộ bàn ghế để phơi nắng hoặc
hóng mát dưới tàng cây.
Khi
vợ chồng tôi đến nơi, kim đồng hồ của phòng trực chỉ 8 giờ 30 phút, bác sĩ và y
tá đang đi từng phòng kiểm tra sức khỏe cho các cụ già. Mẹ chồng tôi tươm tất,
sạch sẽ trong bộ quần áo mới thay, nét mặt tươi tỉnh. Họ đã làm vệ sinh cá nhân
cho bà từ sáng sớm, trước khi dùng điểm tâm. Mâm thức ăn sáng chưa dọn, còn để
trên bàn. Cô y tá người Việt vào kiểm tra huyết áp, đo lượng đường trong máu,
rồi rót nước, bỏ thuốc vào miệng bà, ân cần thăm hỏi.
Mẹ
chồng tôi không còn nhiều trí nhớ để trò chuyện. Bà hờ hững trả lời những câu
hỏi không chính xác, mạch lạc. Những ngày đằng đẳng ở đây đã làm bà trở nên câm
lặng. Trái ngược với thuở sinh thời, bà nổi tiếng là người nói nhiều. Ánh mắt vô
hồn, lúc nào cũng nhìn lên trần nhà và tách biệt với cảnh vật chung
quanh.
Thời
gian đầu cách đây mười bảy năm, cô em chồng đã bảo lãnh bà sang Mỹ. Bà đã sống
một mình trong một căn phòng mà chính phủ ưu tiên cho người già thuê. Ban ngày
bà ở đó, chiều đến con cháu thay phiên đón về nhà ăn, ngủ, tắm rửa. Sáng hôm sau
lại tiếp tục, như một em bé đi nhà trẻ, đều đặn từ tháng nọ sang năm
kia.
Gần
đây, do tuổi tác quá cao (93 tuổi), bà bị té gãy xương đùi, không thể đi lại
được,và không thể tự lo vệ sinh cá nhân, nên cô em chồng sau khi bàn tính với
các anh chị đã quyết định đưa bà vào đây. Anh em chúng tôi như bị dồn vào ngõ
cụt, tiến thoái đều lưỡng nan. Khó tìm một giải pháp vẹn toàn, con đường nào
cũng trắc trở, chông gai. Phải chăng là do số phận, do định mệnh hay do nghiệp
lực? Cuối cùng phải tự an ủi và chấp nhận, đó là quy luật đời thường mà xã hội
đặt ra để giải quyết.
Lúc
chưa sang Mỹ, tôi rất có thành kiến không mấy tốt đẹp và phản đối việc đem gửi
cha mẹ vào viện dưỡng lão. Giờ đây tôi mới biết rằng tôi hiểu chưa thấu. Luật
pháp ở đây không cho người già yếu và trẻ con ở nhà một mình. Thuê người giúp
việc thì không có, hoặc rất là đắc đỏ. Con người ở đây chịu rất nhiều áp lực về
công việc làm ăn, tiền bạc.
Để
đáp ứng nhu cầu vật chất gọi là thiên đường của sự hưởng thụ, người ta phải đánh
đổi bằng những món nợ khổng lồ, mà người ta truyền miệng nhau: "không mắc nợ
không phải là người Mỹ", đánh đổi sự mất mát tình cảm, đổ vỡ hạnh phúc gia đinh,
có khi luôn cả sinh mạng.
Những
tấm gương hiếu thảo của thầy Mẫn Tử Khiên trong Nhị Thập Tứ Hiếu: "thờ cha sớm
viếng khuya hầu" sẽ không có chỗ đứng trong thời khóa biểu của các người con ở
thời hiện đại này. Chỉ có những viện dưỡng lão mới đáp ứng những lỗ hổng mà
người con không thể lấp đầy được.
Ở
đây, chỉ cần một cái nhấn chuông là có bác sĩ, y tá, điều dưỡng, sẵn sàng đáp
ứng, giải quyết điều mình yêu cầu. Mẹ chồng tôi kêu đau bụng, là có ngay hai cô
điều dưỡng người Mễ cao to, khỏe mạnh bồng bà đặt lên cái ghế dành cho người
khuyết tật, đẩy vào nhà vệ sinh. Tiểu tiện thì tự do thải vào tả lót, đến giờ họ
đi thay.
10
giờ sáng và 3giờ 30 phút chiều, các cụ được tập trung ở phòng giải trí. Những
chiếc xe lăn được đẩy tới, xếp thứ tự quanh chiếc bàn dài. Họ tham gia những trò
chơi đố chữ, chuyền banh, những trò chơi vận động tay chân, nghe nhạc, xem tivi,
và kết thúc bằng bánh ngọt hay trái cây với nước giải khát.
11
giờ 30 và 5 giờ chiều các cụ tập trung ở phòng ăn. Những mâm thức ăn dư thừa
năng lượng. Ai không thích ngồi tại đây, thì yêu cầu mang vào phòng. Những chiếc
xe lăn được đẩy tới, xếp quanh cái bàn tròn. Bàn này có tám người, ba người đàn
ông và năm người đàn bà.
Chỉ
có mẹ chồng tôi là người Việt. Ông Mỹ đen trên bốn mươi tuổi, bị tai biến mạch
máu não, tay không cử động được, nên người điều dưỡng phải đút cho ông và hai bà
kế bên. Tôi đặc biệt chú ý đến một bà Mỹ trắng, tuổi trên độ "thất thập cổ lai
hi", nét mặt thanh tú, dáng người thon nhỏ, mảnh mai. Thời con gái chắc bà được
xếp vào hàng mỹ nhân. Đôi mắt to và buồn. . . . đôi mắt như biết nói, khi đối
diện với một người nào.
Ngày
đầu tiên, bà nhìn tôi cười và chỉ mẹ chồng tôi hỏi "tôi là gì". Tôi trả lời là
“con dâu”. Câu chuyện giữa tôi và bà chỉ dừng lại ở những câu xã giao thông
thường. Vốn liếng Anh ngữ nghèo nàn của tôi, không cho phép tôi tìm hiểu sâu hơn
nữa. Hoặc nếu bà có tâm sự, tôi cũng không thể hiểu hết được.
Một
bữa, tôi thấy bà không chịu ăn, bà ngồi trầm ngâm, rồi những giọt nước mắt liên
tục tuôn trào trên gò má xanh xao. . .Bà khóc nức nở. Những người bạn cùng bàn
an ủi, làm bà càng khóc to hơn. Tôi nắm tay bà, lau nước mắt và đút cho bà ăn.
Bà vẫn khóc như một đứa trẻ. Liên tiếp ba ngày như vậy.
Tôi
được biết qua cô y tá người Việt, là lâu rồi con bà không đến thăm. Hình ảnh tôi
đút cơm cho mẹ chồng, làm bà nhớ con và chạnh lòng buồn tủi. Những ngày sau
cùng, tôi không dám đưa mẹ chồng ra phòng ăn. Tôi không dám nhìn bà khóc thêm
nữa. Lòng tôi cũng xao động, nước mắt tôi cũng chảy dài. Bởi tôi là người rất
nhạy cảm và dễ xúc động.
Tôi
rón rén ra nhìn. Bà ngồi đó, đôi mắt xa xăm, tư lự. Chắc chắn bà đang nghĩ về
con bà. Biết bao câu hỏi, đang quay cuồng trong tâm trí: sao lâu rồi con không
đến, bận rộn hay có sự bất trắc gì đã xảy ra? Bà vừa lo, vừa buồn, rồi giận, rồi
thương, nhớ, làm bà không tự chủ, đè nén những cảm xúc của mình.
Chắc
chắn, không biết bao nhiêu lần, cuốn phim dĩ vãng của một thời vàng son đã lần
lượt, thường xuyên quay lại trong ký ức của bà. Bà nhớ đến người chồng quá cố,
nhớ những đứa con bà hết lòng thương yêu, nhớ những ngày đầm ấm hạnh phúc, nhớ
những lo toan, thăng trầm trong cuộc sống. Giờ này con bà có biết bà đang mỏi
mòn trông đợi hay không?
Ở
đây, cái viện dưỡng lão này chỉ giúp người già cải thiện, bù đắp những thiếu sót
về vật chất, mà con cái không thể hoàn thiện được. Bác sĩ, y tá, thức ăn, thuốc
men, máy móc, chỉ giúp họ hết đau đớn về thể xác. Cái tensionmètre chỉ đo được
chỉ số huyết áp giao động trong ngày, các máy móc kỹ thuật cao phát hiện những
tổn thương sâu trong cơ thể.
Tất
cả những thứ đó không giải quyết, chữa trị được những đau đớn tinh thần, những
giao động tâm lý, những khắc khoải triền miên của lòng khát khao yêu thương. Đó
là căn bệnh trầm kha mà không máy móc, bác sĩ, y tá nào chữa trị được. Đó là thứ
thức ăn linh nghiệm và hiệu quả mà con người đã mỏi mòn tìm kiếm và chưa bao giờ
thấy no đủ.
Mẹ
chồng tôi có sáu người con: bốn trai hai gái. Một mình bà nuôi nấng sáu người
con khôn lớn trưởng thành. Giờ đây khi tuổi tác chồng chất, sáu người con không
chăm sóc được một mẹ già. Dù rất thương mẹ, dù biết công đức sinh thành dưỡng
dục, sâu rộng như trời biển; nhưng không thể nào làm tròn bổn phận, bởi những
tất bật, căng thẳng và đa đoan của cuộc sống.
Bên
Mỹ có ngày Mother's day và Father's day. Việt Nam có ngày Vu Lan-Bông hồng cài
áo. Ai còn cha mẹ thì cài một đóa hoa cẩm chướng đỏ hay hoa hồng đỏ. Ai mất mẹ
thì cái một bông cẩm chướng trắng hay hoa hồng trắng. Một hình ảnh biểu trưng,
chọn một ngày để nhắc nhở những ai diễm phúc còn có mẹ, để mà yêu thương và trân
quý. Với tôi một ngày trong một năm như thế là quá ít ỏi. Chẳng khác nào hạt
muối trong đại dương.
Mỗi
ngày, ít lắm mỗi tuần, tệ lắm mỗi tháng, ta phải tự cài lên áo một hoa hồng đỏ,
qua một món quà mà mẹ yêu thích: cái bánh, củ khoai, trái chuối, ly sữa... một
lời thăm hỏi ân cần, một câu nói ngọt ngào, một ánh mắt ấm áp chan chứa yêu
thương, một cử chỉ âu yếm, quan tâm, lo lắng. Đó là đóa hoa hồng đỏ, đã tự nở
trên áo của ta, không đợi đến ngày Vu Lan được mọi người nhắc nhở.
Em
chồng tôi, đều đặn mỗi ngày ghé thăm mẹ, với những món quà mà bà mẹ Việt Nam yêu
thích. Mỗi tuần cô cài đủ bảy hoa hồng đỏ thắm. Bảy ngày hạnh phúc và luôn thầm
cảm ơn cái đặc ân còn có mẹ để mà tự nguyện và hiến dâng. Thế mà mẹ chồng tôi
vẫn không chịu đựng được sự trống vắng, cô đơn khi không có sự đồng cảm giữa
những người xa lạ và ngôn ngữ bất đồng. Lúc nào bà cũng muốn về nhà, khẩn khoản
muốn về nhà.
Cùng
phòng với mẹ chồng tôi là một bà cụ người Bắc năm 54, mới đưa vào ba hôm. Người
con gái lấy chồng lính Mỹ, đã bảo lãnh bà sang đây mười mấy năm về trước. Bà chỉ
còn da bọc xương, lưng còng gần 90 độ. Bà nằm co quắp như con tôm luộc chín. Bà
không còn đủ sức để ngồi lâu.
Bà
chỉ ăn cháo và uống sữa. Buổi trưa, người con gái đem cháo đến đút cho bà, phát
hiện đầu bà không ngẩng lên được. Cô ta hốt hoảng la toáng lên: "tại sao bà
không ngẩng đầu lên được, tụi nó đã làm gì bà? Có phải tụi nó giật đầu, giật tóc
bà không ? Để tôi đi hỏi cho ra lẽ?". Bà không còn hơi sức mà trả
lời.
Từ
khi bà đến nằm trên cái giường này, tôi chưa nghe bà nói gì ngoài tiếng thều
thào yếu ớt: "cho con về nhà, con muốn về nhà". Bà nhìn tôi cầu cứu, tôi nắm bàn
tay khô đét, lạnh ngắt và hỏi bà cần gì. Bà chỉ nói một câu đó, lập đi, lập lại
không biết bao nhiêu lần.
Bà
tới đây từ một cái viện dưỡng lão khác, mà cô con gái chê là tệ quá. Cô ta sốt
ruột vì thấy mẹ mình suy sụp nhanh chóng. Cô phản ứng lồng lộn. Lòng thương mẹ
mù quáng làm cô thốt ra những câu nói không tế nhị. Bác sĩ và xe cấp cứu đến,
người ta đưa bà vào bệnh viện lớn để rà soát lại cơ thể. Căn phòng chỉ còn lại
một mình mẹ chồng tôi.
Sớm
mai thức giấc, nhìn quanh một mình
Sáng khuya trưa tối, nhìn quanh một mình
Đời mong manh quá, kể chi chuyện mình
Sáng khuya trưa tối, nhìn quanh một mình
Đời mong manh quá, kể chi chuyện mình
Đó
là những câu hát não nùng, thật chua chát và đắng cay mà nhạc sĩ Lam Phương đã
viết cho số phận của mình vào cuối đời, với những dư chứng của bệnh tai biến
mạch máu não.
Chúng
tôi về lại Việt Nam, với linh tính biết đây là lần cuối cùng chúng tôi còn thấy
mẹ. Buổi chia tay đẫm nước mắt và đau buồn trĩu nặng tâm tư. Mười ngày sau, vào
một đêm cuối mùa hạ 2006, mẹ chồng tôi đã vĩnh viễn không mở mắt nhìn cái trần
nhà, mà mấy tháng ròng rã bà ít khi rời nó. Bà ra đi trong sự an giấc của mọi
người, âm thầm lặng lẽ không một ai hay biết. Còn biết bao bà mẹ khác cũng đã và
sẽ ra đi trong cô đơn tẻ lạnh như thế này.
Tất
cả con cháu ở rải rác ở nhiều tiểu bang đau đớn khi nhận được tin khủng khiếp
này. Cô em chồng tức tưởi vì bà không đợi cô. Chỉ vài tháng nữa cô sẽ nghĩ hưu
non, sẽ đem mẹ về nhà phụng dưỡng. Cô đã không điều đình được với Thần Chết. Mọi
người câm lặng chịu đựng.
Trong
thâm tâm ai cũng trăn trở, ray rứt, xót xa vì biết bao điều chưa thực hiện: "địa
ngục chứa đầy những dự định tốt đẹp".
Làm
sao cân bằng lại tâm lý, tìm lại an bình, một khi lòng cứ khắc khoải bởi những
dằn vặt, ăn năn.
Thời
gian trôi theo sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật. Người ta đã chế tạo ra nhiều
thứ... kể cả người máy, nhưng có một thứ họ không chế tạo được là trái tim người
mẹ. Con người vẫn ăn ngủ, làm việc, theo cái đà tiến hóa. Không biết đủ, không
vừa lòng, họ có thể bị con lốc cuốn trôi theo cái thảm họa đua đòi vật
chất.
Nếu
không cảnh giác không dừng lại đúng lúc, họ sẽ là một thứ nô lệ mà suốt cuộc đời
họ không hề biết hạnh phúc đích thực là gì. Quên bản thân, quên quyến thuộc,
quên luôn cả tử thần đang rình rập, chờ đợi, bất cứ lúc nào cũng có thể cướp đi
sinh mạng vốn đã mong manh trong từng hơi thở.
Tại
ai? Tại con người? Tại xã hội hay tại ta sinh lầm thế kỷ?
( Sưu tầm từ Internet )
Không có nhận xét nào :
Không cho phép có nhận xét mới.