ANH ƠI, MÙA XUÂN VỀ
Sau một giấc ngủ đầy đủ, thoải mái, chị Bông thức dậy thấy
khỏe khoắn cả người. Sáng nay lại là thứ bảy, càng làm lòng chị lâng lâng yêu
đời, chị tung chăn bước xuống giường và kéo mành cửa sổ lên, trời đẹp thế kia,
hình như bao nhiêu vẻ êm đẹp đều đến vào ngày hôm nay, đến với một người mà
những ngày trong tuần luôn cảm thấy mình ít ngủ, bận rộn vì đi làm, về đến nhà
lại quần quật dọn dẹp, nấu nướng, chuẩn bị cho ngày hôm sau đi làm tiếp.
Chỉ có hai ngày cuối tuần là của chị, được ngủ trễ, dậy trễ,
được ăn uống tùy tiện, được đi chơi, hay nằm nhà lơ mơ những chuyện đời.
Thời tiết đã vào Xuân từ mấy ngày nay, bằng những cơn mưa đủ
thấm đất, làm xanh non lại thảm cỏ, làm hé mầm những nụ hoa. Có đêm chị tỉnh
giấc vì tiếng mưa rơi lộp bộp đập vào cửa kính, trong mơ màng chị xót xa sợ dập
nát những nụ hoa Hồng chưa kịp nở, và xót xa cho cả những con sóc buổi chiều còn
nhí nhảnh chạy trên bờ rào hay trèo lên cây lê làm rơi rụng những cánh hoa bé
bỏng màu trắng, không biết mưa gío thế này chúng trú ngụ nơi đâu? Có ấm áp như
chị đang cuộn mình trong chăn êm gối ấm không?
Sau vài cơn mưa chuyển mùa ấy, mùa Xuân lại đỏng đảnh bắt
đầu với những ngày trời nổi gío, dự báo thời tiết nói gío mạnh cả ngày, chị lái
xe trên đường, hé cửa xe một chút mà nghe gío vù vù bên tai, hay khi chị đi bộ
trên con đường quanh nhà, để mặc gío làm quen trên mái tóc, tóc bay hối hả, quán
quýt vào mặt chị. Giây phút ấy chị đã trôi đi với gío, hòa mình lãng mạn với mùa
Xuân.
Hôm nay trời không mưa, không gío, mùa Xuân mơn mởn với nắng
nhè nhẹ, da trời xanh mênh mông, gờn gợn vài đám mây trắng mờ khiêm nhường như
muốn lẩn khuất vào màu trời xanh êm ái ấy.
Chị bước ra phòng ngoài, anh Bông đang thong thả nhâm nhi
trước ly cà phê nóng, anh cũng đang tận hưởng niềm vui cuối tuần như chị.
Chị Bông tươi vui đến bên chồng:
-
Anh ơi, chúng mình sẽ có một nới chốn để đến đây.
Anh đáp rất “chảnh”:
-
Nơi đâu cũng không bằng nhà mình, ngồi gác chân lên ghế uống ly cà phê mà
không cần hối hả. Những lúc thế này anh mới biết cà phê ngon chừng nào.
Rồi anh thảng thốt giật cả mình:
-
Lại đám mời sinh nhật, đầy tháng hay đám giỗ gì hả em?
-
Không có ai mời anh đâu, mà chỉ có em thôi, vì em mới chợt nghĩ ra. Em
muốn đến nursery để mua mấy cây hoa về trồng.
-
Nhưng hoa sẽ trồng ở đâu? Sân trước, vườn sau có hoa cả rồi.
-
Cứ theo em, nếu như không chọn được cây hoa nào vừa ý thì coi như mình đi
ngắm cảnh, không vui thú sao? Đi dạo vườn hoa xong mình đi ăn tiệm luôn anh ạ.
Khỏe re.
Anh Bông từ chối:
-
Hay là em đi một mình, anh và thằng cu Tí ở nhà thà ăn mì gói hay mấy cái
bánh sandwich thừa trong tủ lạnh cũng còn hơn là đi lang thang với em suốt cả
buổi sáng.
Chị hờn mát:
-
Anh không thích đi với em thì thôi, coi nhà hàng xóm kia kìa, chồng cắt
cỏ, dọn dẹp luống đất cho vợ trồng hoa, mà có phải nhà của họ đâu, nhà ở thuê mà
cũng chăm sóc nâng niu thế đấy. Trong khi nhà là nhà của mình…
-
Trả góp 15 năm. Anh nhanh nhẩu nói thêm vào.
Chị cãi:
-
Nhưng trước sau gì cũng là nhà của mình.
Căn nhà hàng xóm ngay bên cạnh treo bảng cho thuê từ mấy
tháng nay, ông chủ là người Mỹ trắng, thỉnh thoảng ông đến cắt cỏ, mỗi lần thấy
chị Bông ông đều chào hỏi vui vẻ, chắc cũng có ngụ ý lấy cảm tình, mong chị để
mắt giùm căn nhà bỏ trống cho ông, có lần ông còn nhờ chị giới thiệu người Việt
Nam đến thuê nhà, ông khen người Việt Nam đàng hòang tử tế đáng tin cậy, làm chị
Bông hãnh diện nở mày nở mặt. Nhưng ông Mỹ đâu hiểu rằng người Việt Nam mấy khi
đi thuê nhà, lại là căn nhà to đẹp như của ông. Bởi nếu cần họ chỉ thuê căn nhà
nhỏ vừa để ở cho khỏi hoang phí, sau đó họ ổn định tài chính thì sẽ mua nhà to
nhà đẹp ngay.
Cuối cùng ông cũng đã tìm được người thuê nhà vừa ý sau khi
đã khó tính loại bỏ bao nhiêu người vì những lý do nào đó.
Tuần trước họ đã dọn đến, là một chiếc xe tải to và dài với
bao nhiêu là thùng đồ mà nhân viên dọn nhà lần lượt khuân xuống từ xe trên một
chiếc ván dài bắc xuống đất làm cầu. Chẳng biết họ từ đâu tới, hai vợ chồng hai
đứa con và hai con chó to, chắc phải cả tuần sau thì mọi thứ đồ đạc trong nhà
mới được xắp xếp đúng vị trí.
Xong phần trong họ lo tới bên ngòai, cắt lại cỏ và trồng
trọt đầy hoa phía sân trước, nên ngôi nhà vốn im lìm lặng lẽ vì để không, nay
sinh động và ấm cúng hẳn lên, vì có tiếng người cười nói, tiếng hai con chó lạ
nhà sủa inh ỏi suốt mấy đêm đầu tiên, và nhất là khi màn đêm xuống, ánh đèn vàng
sáng đầy những ô cửa sổ.
Bên này chị cũng vui lây, chị yêu những ô cửa sổ hàng xóm
vàng ánh đèn, vì chúng không làm chị…sợ ma như những ngày chưa có chủ.
Sợ vợ giận, anh Bông đành phải nói:
-
Thôi được, trong khi anh thanh toán nốt ly cà phê em lo sửa soạn cho
thằng cu Tí đi. Anh biết mỗi lần muốn đi đâu em đều thích mang cả gia đình cho
chật đường chật phố.
Thằng cu Tí thì không có quyền được cãi, mà cãi như bố nó
cũng không xong, nên cả nhà cùng lên xe đến một nursery gần nhà.
Mùa Xuân là mùa người ta đi mua hoa và cây, vườn rộng,
người đông, mấy bà Mỹ gìa đang lum khum, loay hoay chọn những gỉo hoa treo hay
những chậu hoa nho nhỏ, đủ màu sắc, loại để ở cửa sổ hay treo trước sân. Mấy bà
gìa này biết điều, vì có thể bà sống đơn độc, hay dù có ông chồng gìa sống
chung, đang ngồi thù lù ở nhà thì ông cũng chẳng còn sức đâu mà đào đất, bới
đất cho bà trồng cây.
Chị Bông đi từ ngoài vào trong, rẽ ngang rẽ dọc, ngắm những
chậu hoa nhỏ xíu đến những cây hoa Hồng, hoa Tulip, rồi đến cây chanh, cây
chuối, cây palm. Thằng cu Tí 7 tuổi ban đầu thấy hoa lá lạ mắt cũng vui thích,
nhưng được một lúc thì chán, lẽo đẽo đi sau mẹ, mặt nó nhăn nhó:
- Mẹ ơi, con mỏi chân qúa, con muốn đi ăn kem.
Chị trách con:
-
Mẹ biết ngay mà, con vào mấy tiệm kem và bánh ngọt thì không bao giờ mỏi
chân cả.
Thằng bé ngây thơ công nhận:
-
Vì con thích ăn bánh ăn kem hơn là xem hoa của mẹ.
Rồi nó nhăn nhó tiếp:
-
Mẹ ơi, con cũng đói bụng nữa.!
-
Hừ! ở nhà chơi game đến trưa, mẹ gọi ăn cơm con còn nói chưa thấy đói cơ
mà?
Cu Tí lại ngây thơ cãi:
-
Nhưng bây giờ đâu phải là chơi game.
Anh Bông phải dỗ dành con:
- Nhưng mẹ đang chơi “game” đó con, hai bố con mình đợi mẹ
một chút nữa thôi.
Anh Bông nhìn một cặp vợ chồng khác, cũng chị vợ hăng hái
đẩy xe đi trước giữa hai bên những luống hoa, anh chồng và thằng con uể oải bước
theo sau như cái đuôi bất đắc dĩ, anh thông cảm lắm vì cùng một “hoàn cảnh” như
anh. Những người chồng “khốn khổ” đó theo vợ đi mua cây về trồng, tiêu phí hàng
giờ đồng hồ trong tiệm đã đành, mà lát nữa về nhà còn phải cuốc đất, đào lỗ để
cho vợ yêu chỉ việc đặt cây xuống đất, chưa biết chừng nó còn bắt anh chồng mỗi
ngày mấy lượt ra tưới nước cho cây mau lớn, mau đơm hoa kết trái? Ai chứ chị
Bông thì anh Bông chẳng lạ gì, kỹ tính lắm, lỗ đào phải đúng nơi đúng chỗ, đạt
tiêu chuẩn chiều sâu và chiều rộng, không thì…đào lại cái khác, dù nãy giờ có
mệt, có mỏi rụng rời cả hai tay.
Có lần anh điên tiết quẳng cả cuốc cả dao không thèm đào
nữa, nhưng cơn giận nguôi đi, chính anh lại là người biết điều đứng dậy lấy đồ
nghề ra đào tiếp để hoàn thành công việc, còn hơn là nhìn thấy bản mặt vợ ủ ê và
xưng xỉa.
Nhân dịp thằng cu Tí nhăn nhó, anh Bông cới mở tấm lòng hùa
theo:
-
Em mua gì thì mua nhanh lên, con nó đói rồi.
Chị gắt gỏng:
-
Chưa đến 11 giờ mà đói cái gì? Anh làm em mất hứng vì đang suy nghĩ nên
chọn một màu hay nhiều màu cho những cây Tulip?
-
Em định trồng cây Tulip? Trong khi những cây hoa Hồng nhà mình đang ra
hoa tươi thắm và đẹp biết bao?
-
Ngắm hoa Hồng mấy năm nay chán rồi, em sẽ đổi thành hoa Tulip trước sân
nhà.
Anh Bông hồi hộp lo âu:
-
Nghĩa là …sẽ đào bứng cây hoa Hồng bỏ đi, và đào lỗ mới cho những cây
Tulip?
Chị reo lên, hài lòng:
-
Anh nói đúng như em nghĩ, chốc về nhà anh đào đất ngay cho em nhé?
Anh thất vọng hỏi tiếp:
-
Nhưng trước kia em từng yêu hoa Hồng lắm mà?
-
Bây giờ em vẫn còn yêu đấy chứ, nhưng em mới coi trên net nói về hoa
Tulip và … nhất là em muốn để bà hàng xóm mới dọn đến biết em từng trải về hoa
như thế nào. Mấy cây hoa bà ấy trồng trước cửa chẳng ra hồn.
-
Thì ra em …ghanh đua với người ta, em còn tham sân si đấy. Hèn gì có lần
nghe tin một người quen đi tu, em đã “tội nghiệp”cho người ta, em nói cuộc sống
bao nhiêu thứ mà cả một đời người còn chưa hưởng hết, lại bỏ đi tu, uổng qúa.
Nhưng em biết đâu là họ sung sướng vì đã đạt được ước nguyện xa rời cõi
tục.
-
Đang chuyện trồng hoa mà anh nói tới chuyện đi tu là thế nào?. Nếu anh
không thích trồng hoa Tulip thì em sẽ không mua nữa, nhé?
Anh chưa kịp mừng, thì chị tiếp:
-
Nhưng em sẽ mua cây lê về trồng ở vườn sau, vừa thêm bóng mát vừa ngắm
hoa nở trắng xóa khi mùa Xuân về trước khi hoa thành qủa đầy cành cũng đẹp mắt
lắm đấy.
Anh Bông ngậm ngùi:
-
Vậy em cứ mua hoa Tulip đi, còn hơn anh phải đào lỗ cho em trồng cây lê,
vì phải đào lỗ rộng và sâu hơn, chết anh.
Chị Bông quyết định mua hoa Tulip màu đỏ, sẽ làm nổi bật mặt
tiền căn nhà, và sẽ “đập” vào mắt bà hàng xóm mới dọn đến cũng như những người
qua đường.
Đến tiệm ăn lúc 11 giờ trưa, mỏi chân, mỏi mắt, nên gia đình
chị Bông ăn món gì cũng thấy ngon miệng.
Về đến nhà, anh chị Bông lo việc đào lỗ trồng cây suốt mấy
tiếng đồng hồ mới xong, anh là người đào đất, chị chỉ huy và làm vài việc vặt.
Luống hoa Tulip bé nhỏ, dịu dàng đã thay thế cho những cây hoa Hồng gìa cỗi cành
vươn lên sát tường với những đóa hoa nở to gần bằng bàn tay xòe ra.
Chị Bông sung sướng ngắm vườn hoa mới, trong khi anh Bông đã
cất dọn dao, cuốc và đi tắm rửa, xong nằm ngủ một giấc cho lại sức. Thế là mất
toi một ngày nghỉ của anh.
Khi chị Bông vào tìm chồng thì anh đang ngủ say sưa, đàn ông
sao mà vô tư thế, dễ ngủ thế, ban ngày cũng ngủ ngon lành, trong khi có nhiều
đêm thâu chị còn trằn trọc dỗ giấc.
Thôi, để anh ngủ cho ngon, chị sửa soạn đi chợ một mình, lại
tận hưởng không gian vui thú cuối tuần trong những ngày vào Xuân theo ý riêng
của chị.
Khi đến khu chợ Mễ, bãi đậu xe đông kín, đã nghe tiếng nhạc
Mễ ầm ĩ, lòng chị cũng vui lây theo tiếng nhạc dù chị chẳng hiểu lời bằng tiếng
Spanish.
Những phụ nữ Mễ, những anh Mễ to con kéo nhau vào chợ,
trong chợ có gian hàng ăn uống, họ xà vào ăn uống trước khi mua sắm hay chồng
và con ngồi ăn, mặc cho chị vợ lề mề chọn lựa món đồ hết quầy nọ đến dãy
kia.
Mỗi chợ có một mùi đặc trưng riêng của dân tộc họ, chợ Mễ
mùi vị khác với chợ Việt Nam, lại càng khác với chợ Mỹ, vào chợ Kroger thấy mát
lạnh và thơm tho hơn hẳn hai chợ kia..
Vậy mà có một chợ Mỹ đã bị “chê” thậm tệ, một người cháu gái
của chị Bông mới được chồng Việt kiều cưới qua Mỹ, lần đầu tiên đi chợ Wal-Mart,
cô ta đã bị hớp hồn, đê mê vì ngôi chợ to lớn đầy hàng hóa, món gì đối với cô
cũng đẹp, cũng sang.
Chỉ một năm sau cô đã chê ỏng eo là mỗi lần vào chợ Wal-Mart
cô chóng cả mặt, nhức cả đầu, vì mùi chợ, mùi hàng hóa rẻ tiền.
Chị Bông thích vào chợ Mễ vì rau, trái luôn tươi và rẻ hẳn
so với các chợ khác, thương trường là cạnh tranh, nơi nào hàng hóa rẻ thì nơi ấy
đông khách, chợ Wal-Mart cũng được khách tiêu dùng tín nhiệm là thế. Nhưng hiện
nay đang mất dần uy tín vì bán hàng hóa Trung Quốc không đủ chất lượng
Xong chợ Mễ, chị mới đi chợ Việt Nam và chợ Mỹ, nơi nào cũng
có món cần mua.
Về đến nhà đã thấy anh Bông đang ngồi uống bia với mấy miếng
cheese đầu bò, nét mặt thoải mái . Chị tiếc rẻ nói với anh:
-
Lúc nãy em định rủ anh đi chợ nhưng thấy anh ngủ say qúa, thế là anh mất
một buổi chiều ngắm nhìn mùa Xuân nơi phố, chợ.
-
Theo em đi chợ để đẩy xe cho em như một quân hầu cận và nhìn em khó tính
khó nết lựa chọn từng bó rau, con cá đến sốt cả ruột và ngứa cả mắt, đôi khi em
còn sai vặt, bắt anh ra quầy lấy gói bún, bịch tôm khô phải đúng nhãn hiệu. Cám
ơn em nhé, anh đã gặp mùa Xuân trong giấc ngủ mơ rồi.
-
Niềm vui cuộc đời là thế mà anh, cần gì phải cao xa, mãi tận đâu
đâu…
-
Thì đây cũng là niềm vui cuộc đời của anh, ngủ một giấc trưa trong căn
nhà êm vắng, tỉnh dậy thấy đói bụng lấy mấy miếng cheese hay vài khoanh dồi xông
khói và uống một lon bia. Hết sức đời thường mà em.
Chị hào hứng kêu lên:
-
Vậy thì anh ơi…
Anh vội ngắt lời:
-
Đừng có nói là có một nơi nào để đến nữa nhé? còn một buổi chiều hãy để
anh yên thân.
-
Anh ơi, uống bia xong anh ra mà ngắm mấy cây hoa Tulip ngoài sân, lộng
lẫy lắm , nãy em đi chợ về, từ xa em đã thấy màu hoa đỏ cả một góc sân.
Anh nhìn chị mỉm cười âu yếm:
-
Thế thì được.
Chị cũng mỉm cười âu yếm với anh:
-
Cám ơn anh đã giúp em trồng cây, em hứa với anh là vườn hoa Tulip này sẽ
ở lâu dài với chúng ta, em sẽ không thay hoa vì…hàng xóm nữa, chỉ thay hoa khác
khi những cây hoa Tulip chết mà thôi.
-
Vậy thì anh sẽ cầu trời khấn Phật cho những cây hoa Tulip nhà mình sống
mãi, thành cây hoa bất tử, để mỗi khi mùa Xuân về em chỉ việc ngắm hoa mà không
bao giờ muốn trồng hoa khác.
Nguyễn thị Thanh Dương.