Mùa Xuân Trở Lại
(Sưu tầm từ Internet )
Cách ít ngày trước Tết, tôi không nhận ra sự thay đổi của đất
trời, đi chợ với mẹ như một nghĩa vụ, thở dài cảm thán những ngày Tết buồn chán
tẻ nhạt chỉ như những ngày nghỉ dài. Nhưng có bố về mọi chuyện lại khác.
1. Những ngày cuối năm không khí trong nhà tôi không có gì
khác lạ. Nếu như những gia đình khác lục đục mua sắm Tết, dọn dẹp nhà cửa đón
Xuân mới về thì nhà tôi vẫn mỗi người một nơi. Mẹ tôi làm việc từ sáng đến tối
tại cửa hàng ăn gia đình, chị em tôi tiếp tục với đống bài vở hẹn trả thầy cô
ngay sau Tết. Còn bố tôi vẫn ở phương xa chưa có lịch hẹn về đoàn tụ cùng mẹ
con tôi những ngày Tết sắp tới. Tết là đoàn viên, là sum họp, nhưng với tôi, những
ngày Tết như những ngày nghỉ dài, không có gì đặc biệt.
– Năm nay nhà mình mua cành đào, một ít bánh kẹo tết, cũng
không cần nhiều con nhỉ?
Mẹ tôi gón gọn mấy từ đơn giản, vừa ghi chép sổ sách bán
hàng vừa nhắc nhở tôi. Hai mươi bảy Tết, nhà tôi vẫn bình chân như vại. Bởi hai
mươi tám mẹ tôi mới bắt đầu nghỉ công việc ở cửa hàng để chăm lo cho gia đình.
Chị em tôi ở nhà giúp mẹ dọn dẹp nhà cửa, cuộc sống đơn giản của ba mẹ con vẫn
trôi qua đều đặn như thế kể từ ngày bố tôi đi. Đã có lúc tôi nghĩ, bố tôi đừng
bao giờ trở về với cuộc sống bình yên của tổ ấm khuyết này thêm một lần nào nữa.
Đã có lúc tôi nghĩ, mẹ con tôi cứ ấp ủ những điều nhỏ nhặt nhất cũng có thể tự
mang lại hạnh phúc. Người đàn ông trong gia đình chỉ có ý nghĩa khi trở thành một
chỗ dựa đáng tin cậy. Mà điều ấy, bố tôi đã lỡ tay đánh mất từ trong quá khứ.
Tôi mang đống xoong nồi ra cọ rửa, trong đầu hiển hiện lại
rõ nét từng chi tiết, từng lời nói của ngày mà bố tôi ra đi. Hôm đó là một buổi
chiều muộn mùa Đông, gió lạnh thổi se sắt từng đợt. Mẹ tôi ngồi chở bố tôi và
tôi phía sau, bàn tay run rẩy bấu chặt vào tay ga xe máy. Tôi không còn nước mắt
để khóc cho những sự việc đau lòng lặp đi lặp lại. Bố tôi tiếp tục rơi vào những
vết chân cũ mà bố từng đi qua, giẫm nát những mầm hy vọng nhỏ nhoi đang cố gắng
vươn lên sống trong trái tim khô cằn của mẹ.
– Nếu có thể, bố đừng về nữa! Bố để cho mẹ con con bình yên!
Xe máy chở ba người chúng tôi bị ngã xõng xoài
trên đường, mẹ tôi run rẩy với những giọt nước mắt ướt mèm trên mặt, tôi phủi bụi
ở vết thương trên đầu gối, nhanh chóng đứng dậy đỡ mẹ, dựng xe và lên trước cầm
lái để chở bố mẹ tôi về nhà. Đó là câu nói của tôi trong lúc tức giận, cũng là
câu nói cuối cùng tôi nói với bố mình trước khi ông ra đi. Kể cả sau này, thi
thoảng bố tôi gọi điện về nhà hỏi han ba mẹ con, tôi không một lần nào nói chuyện
điện thoại cùng ông, hỏi han ông giống như cách mà đứa em trai mình vẫn làm.
Tôi biết, vết thương trong tôi ngày một lớn dần, tôi càng cố chấp quay đầu đi,
vết thương càng mở miệng rỗng hoác. Những ngày bố tôi đi cũng là những ngày
giáp Tết của một năm nào đó. Ông đi đến một nơi đủ xa để làm lại cuộc đời mình,
dù muộn màng, dù đau xót, tôi cũng chỉ mong ông có một cuộc sống bình yên và
không còn nhiều khổ cực, day dứt nữa.
2. Hai mươi tám Tết, mẹ tôi cho hai chị em tôi
cùng đi chợ. Vốn đã là đứa con gái hai mươi hai tuổi đầu, tôi không quá háo hức
cho những bộ quần áo mới, những món bánh kẹo đồ ăn vặt như ngày còn bé nữa. Tôi
có thể đi làm thêm, tự dành dụm được mỗi tháng một ít tiền, có thể tự mua sắm lặt
vặt cho bản thân. Mẹ tôi nói, tôi hãy cứ đi chợ cùng em trai, cùng mẹ chọn đồ
cho nó. Em trai tôi học lớp tám, là một đứa rất yêu bố nhưng không bao giờ thể
hiện ra trước mặt tôi. Nó vẫn nghĩ, tôi ghét bố, và nếu nó thể hiện ra, tôi
cũng sẽ ghét nó.
– Tết nhất
đến nơi mà chẳng đứa nào đòi quần áo mới. Ô hay mấy đứa nhà này lạ nhỉ?
Mẹ tôi vừa
đi vừa nói, bà dắt tay cậu em tôi đi vào thẳng trong chợ. Dù làm lụng một năm vất
vả, một mình nuôi nấng và săn sóc hai đứa con tuổi ăn tuổi lớn không có chồng
bên cạnh, mẹ tôi vẫn chăm chút và lo lắng để chị em tôi không thua thiệt điều
gì so với bạn bè cùng trang lứa. Tết đến, mẹ tôi vẫn giữ quan niệm của một người
lớn tâm lý, muốn mua cho các con những bộ quần áo mới, muốn cho nhà cửa có chút
lộc lá sum xuê. Tôi bằng lòng đi chợ với mẹ, chọn quần áo cho em trai. Lúc nhìn
những bộ quần áo ướm trên người em mình không phải là những bộ đồng phục trường
mà nó hay mặc, tôi mới nhận ra rằng em trai tôi lớn quá rồi. Bây giờ, nó trở
thành người đàn ông của gia đình chứ không chỉ là một đứa trẻ út ít được cả nhà
chăm bẵm. Tôi nhoẻn cười với nó, vỗ vai khi thấy nó ngượng ngùng thử những bộ
quần áo mới. Em tôi giống bố như đúc, lúc nó cười, lúc nó dùng tay hất tóc, thậm
chí cái dáng đi cũng khiến tôi hình dung ra bố đang ở trước mặt, cùng mẹ con
tôi đi chợ. Tết đến, tôi không biết bố tôi có bộ quần áo mới nào hay không?
Buổi chiều muộn, tôi cùng mẹ mua những thứ thực
phẩm dự trữ trong kỳ nghỉ Tết. Mẹ tôi có phương châm làm lụng mọi thứ trọn vẹn
trước thời khắc giao thừa để khi năm mới vừa sang có thể dành thời gian đưa
chúng tôi đi thăm họ hàng, chúc tụng ngày Tết, không phải lo nghĩ đến chuyện thức
ăn đồ uống hay nấu nướng lách cách gì khác. Tôi cùng mẹ đi vòng quanh chợ, mua
cân thịt, mua bó lá dong, ngắm nghía cành đào. Bất giác tôi sờ tay vào một nụ
hoa đào phai màu hồng nhạt, hỏi mẹ.
– Mẹ, tết
này bố có về không?
3. Mẹ tôi cũng giống em trai tôi, không mấy
khi nhắc đến bố trước mặt tôi. Mọi người đều biết tôi bị ám ảnh bởi những lần bố
làm cả nhà phải long đong lận đận. Vì thế nên hầu như tất cả mọi người đều cố ý
né tránh việc nhắc đến bố tôi như một thói quen. Khi tôi hỏi về bố và dự định
ăn Tết của bố ở nơi xa, mẹ tôi ngạc nhiên quay lại nhìn tôi. Mẹ tôi dặn dò.
– Bố có thế
nào cũng là bố của con.Con đừng trách bố, nhé!
Tôi lẳng lặng đi trước. Vết thương trong tôi
đã lành da, chỉ còn lại những vết sẹo mờ mà thời gian phủ lấp. Nhìn những gia
đình khác đoàn tụ bên nhau hạnh phúc, tôi không khỏi chạnh lòng. Việc ba mẹ con
tôi nương tựa vào nhau để sống đã là quá sức khó khăn. Chỉ có một mình bố tôi tự
tựa vào thân mình để sống còn khó khăn hơn nhiều lần. Tôi không trách bố, từ
lâu đã không trách bố, thay vào đó là lo lắng cho ông. Tuy vậy, tôi cũng không
dễ dàng học được cách bộc lộ cảm xúc của mình.
Hai mươi chín Tết, mẹ bảo hai chị em tôi mặc
quần áo mới được mẹ mua cho rồi cùng mẹ đi đến một nơi. Tôi ngồi trên xe taxi
nghĩ mông lung, đã mường tượng ra điều gì đó sắp xảy ra. Mẹ tôi từ ngày được
nghỉ Tết và sau khi nghe điện thoại của bố đã thấy nét cười tươi tắn trên khuôn
mặt. Tôi nói chuyện với bác làm cùng mẹ tôi thì được nói cho biết rằng mấy ngày
sắp được nghỉ, mẹ tôi cứ hay cười tủm tỉm ra điều vui vẻ lắm. Tôi nhún vai. Vậy
là bố tôi sắp về!
Bố về nhà
khác hơn so với ý nghĩ của tôi. Tôi chào bố thân mật, chạy lại xách vali cho bố
ra dáng đứa con gái hai mươi hai tuổi đã lớn và trưởng thành. Tôi hỏi han bố,
nhìn ra sự thay đổi từ những sợi tóc bạc trên đầu, với gò má nhô cao, với nước
da đen sạm. Bố tôi hẳn là đã vất vả phong sương ngoài phương xa nhiều lắm, thời
gian bạc bẽo hằn dấu lên dáng gầy lênh khênh của bố. Lúc cả nhà ngồi vào taxi
ra về, nghe giọng bố thân thuộc vang lên hỏi han mẹ và em trai, tôi thấy sống
mũi mình cay cay. Tôi thương bố!
Bố về dọn dẹp
lại nhà cửa một lần nữa quạnh quẽ trước sau, sân vườn cây cối đều được bàn tay
bố chăm sóc cẩn thận. Bố cũng là người nội trợ vào bếp cùng mẹ tôi nấu những bữa
cơm ngon. Tôi lân la hỏi bố công thức nấu ăn, rồi bố con cặm cụi vào bếp tranh
phần của mẹ. Nhà tôi cũng gói bánh chưng, có dưa hành cho ngày Tết.
Cách ít
ngày trước Tết, tôi không nhận ra sự thay đổi của đất trời, đi chợ với mẹ như một
nghĩa vụ, thở dài cảm thán những ngày Tết buồn chán tẻ nhạt chỉ như những ngày
nghỉ dài. Nhưng có bố về mọi chuyện lại khác. Tôi cảm nhận rõ rệt không khí mừng
Xuân mới nhộn nhịp từ trong nhà ngoài ngõ, lúc đi dạo trên phố còn mê say ngắm
nhìn những cành đào, cây quất trên tay người người về nhà họ để cùng họ đón một
năm mới sum vầy. Nhà tôi cũng tấp nập tiếng nói cười chào hỏi. Nhà tôi có Tết về,
giữa một mùa Xuân tổ ấm không còn khuyết dáng gầy của bố. Nhà tôi có ánh mắt hiền
rạng ngời hạnh phúc của mẹ, có sự chờ mong của cậu em trai, có cả lòng thành từ
trong sâu thẳm tim tôi dành cho bố.
Ngày bố về, bố mang mùa Xuân trở lại…