Sưu tầm từ Internet
ĐALAT BỐN MÙA
Mang khí hậu ôn đới, Đà Lạt có nhiệt độ
trung bình hàng năm là 18oC, ngay cả ngày nóng nhất trong năm, vào
lúc cao điểm nhiệt độ cũng chỉ khoảng 31oC. Còn nhiệt độ thấp nhất
trong năm là khoảng 5oC. Ở đây mùa nắng kéo dài từ tháng Mười Một đến
tháng Tư năm sau và mùa mưa từ tháng Năm đến cuối tháng Mười. Tuy quanh năm chỉ
có hai mùa mưa và nắng nhưng điểm đặc biệt là ở Đà Lạt ta có thể cảm nhận được
thời tiết đủ bốn mùa trong cùng một ngày, đó là lý do khơi nguồn “thi hứng” cho
biết bao văn nhân, thi sĩ.
VIỆT TRANG (Phạm Gia Triếp) rời xứ Huế vào sinh
sống tại Đà Lạt, cảm tác ra những vần “Đường thi” phảng phất hương xưa, ghi lại
đủ bốn mùa của một ngày Đà Lạt kể từ lúc trời còn tờ mờ sáng cho tới đêm khuya
khi màn đêm bao phủ. Lời thơ thật đẹp.
Buổi sáng sớm trời lạnh, nhiệt độ hãy còn thấp, sương mù giăng mắc khắp
các núi đồi, thung lũng và bao phủ mặt hồ. Cỏ cây hoa lá đầm đìa sương mai và bắt
đầu mọc mạnh, đó có khác chi là mùa Xuân rực rỡ phô sắc. Nhà thơ cảm tác:
ĐÀ
LẠT VÀO XUÂN
“Chim hoàng
anh phổ nhạc trên cành
Đà Lạt vào
xuân, xuân rất xanh
Thấp thoáng
hoa đào non điểm ngọc
Long lanh nước
bạc thác đan mành
Mây hồng tha
thướt bay êm ả
Nắng mới xôn
xao đến ngọt lành
Cảnh trí nên
thơ còn giục giã
Tiếng thơ
hòa điệu, nét đan thanh.”
Tới buổi trưa, mặt trời lên cao tỏa ánh
sáng ra khắp nơi nơi. Thời tiết có chút nóng ấm của mùa Hạ óng ả. Nắng Đà Lạt
quả thật là tuyệt đẹp. Màu nắng e ấp, từng làm ửng hồng thêm đôi má người tình.
VIỆT TRANG cảm tác:
ĐÀ
LẠT VÀO HẠ
“Vào hạ mà không một tiếng ve Và không phượng nở điểm sơn khê
Sáng gieo giọt nắng mù sương đọng Chiều phả làn mưa gió lạnh về
Đồi vắng thì
thầm thông ngọc bích
Hồ xa mơ mộng
sóng pha lê
Người ơi! Từ
mấy phương trời lại
Thành phố
ngàn hoa chẳng biết hè.”
Buổi chiều vào mùa khô, khi nắng
không còn gắt lắm, mảng cỏ xanh trên đồi đang được dát vàng bằng những sợi nắng
vàng óng, lung linh, mượt mà. Màu nắng thủy tinh ấy chỉ có được ở những nơi
không khí trong suốt, cộng với một hậu cảnh xanh tươi cây lá như Đà Lạt. Khi mặt
trời “đi ngủ sớm”, đồi núi se sắt với từng cơn gió hiu hắt. Những cơn gió nhẹ
mát rượi làm cho không khí thêm phần thoáng đãng, trong lành, đó là hình tượng
của mùa Thu lãng đãng. VIỆT TRANG cảm tác:
ĐÀ
LẠT VÀO THU
“Mới đó mà
thu trở lại rồi
Gió bâng
khuâng trải nắng thầm rơi
Mây vương
núi biếc lưng chừng nhạn
Lá rụng song thưa vắng vẻ người
Sương sớm mong manh lan muộn nở
Mưa chiều
lành lạnh cúc chưa cười
Thu mênh
mông lắm đâu hò hẹn
Một chút buồn
vơ đổi ít vui.”
Chiều Đà Lạt vào mùa khô thời vừa rực rỡ lại
vừa dịu dàng với màu nắng đẹp và những áng mây trắng nõn bồng bềnh trên nền trời
xanh thơ mộng. Nhưng buổi tối, vào lúc nửa khuya, nhiệt độ xuống thấp nhất, vạn
vật dường như chìm đắm trong trời Đông buốt giá u buồn với màn sương giăng phủ.
VIỆT TRANG cảm tác:
ĐÀ
LẠT VÀO ĐÔNG
“Thu muộn vừa
đi đông lại sang
Trời pha
thêm nắng, gió thêm vàng
Cành đào lá
rụng đang ươm nụ
Khóm liễu
đêm dài đứng gội sương
Vài sợi mây
lam rừng bát ngát
Đôi bờ lối mộng
cỏ mơ màng
Nao nao đợi
một mùa xuân mới
Chợt thoáng
hương ngàn viếng thảo trang.”
Bốn mùa Đà Lạt còn được tả bởi một nhà thơ
trong bộ áo nâu sồng, đó là sư VIÊN THỨC trụ trì một ngôi chùa thanh tịnh trên
con
đường mang tên Hoa Hồng. Với “hoa tay” sẵn có, ngoài tài về “thư họa” với đường
nét bay bướm sư còn nhìn bốn mùa Đà Lạt với con mắt rất thiền trong một thi tập
của sư có tựa đề là “Zen Poetry” (Thơ
Thiền). Với tâm tĩnh lặng, với lòng ung dung tự tại, xin hãy nhìn cảnh vật xoay
vần theo quy luật “vô thường”.
Mùa Xuân, sư VIÊN THỨC ngắm cảnh vật rồi cảm
tác:
“Spring
flowers, fragrance Dharma and the Zen clouds.
And pine
forests
And the
crunch of needles beneath bare feet
Green forest
in the clear mind of rivers and mountains Deep breaths of clean air…”
TÂM MINH đồng cảm nên phỏng dịch sang tiếng
Việt:
“Hoa Xuân,
hương Pháp, mây Thiền
Và rừng
thông phủ khắp miền xanh tươi
Chân trần dạo
bước thảnh thơi
Xạc xào lá dưới gót người vụn tan Rừng xanh hiển lộ rỡ ràng
Soi dòng
sông mát, phô hàng núi cao
Với tâm tĩnh
lặng thanh tao
Khí trời
trong sạch thở vào thật sâu…”
Mùa Xuân qua, Hạ về, rồi Thu tới, sư VIÊN
THỨC hạ bút:
“The summer
follows the spring
And autumn will arrive with yellow leaves. Who may go back to the
previous autumn And pick up for me a few yellow leaves?
Or wait for the seasons to revolve To catch them in the next fall.”
Cảm nhận được sự chuyển mùa, TÂM MINH phỏng
dịch:
“Hạ về tiếp
nối mùa Xuân
Thu qua lá rụng
vàng sân gió lùa
Ai quay gót
lại Thu xưa
Nhặt cho tôi
vài lá như năm rồi?
Sang mùa người
phải đợi thôi
Chờ Thu sau
đón lá rơi bên thềm.”
Mùa Thu, sư VIÊN THỨC ngắm lá vàng rơi và
lại hạ bút:
“Autumn,
beautiful season in Dalat
Beautiful
autumn, but there are not yellow leaves
Somewhere
along the path you will find them
In the words
and the mind and the white clouds
When you
know its inside, you can find it anywhere.”
Cảm nhận được lời Phật dạy rằng cái “tâm”
con người là quan trọng, TÂM MINH phỏng dịch ý thơ của sư:
“Mùa Thu Đà
Lạt tuyệt vời
Đẹp tuy nào
thấy lá rơi úa vàng
Đường trần phố núi thênh thang Bạn tìm ra lá dễ dàng khắp nơi
Hiện trong
ý, tỏ trong lời
Trong làn mây trắng trên trời nhẹ bay Khi tâm tỏ ngộ lá này
Kiếm tìm đâu
cũng thấy ngay lá vàng.”
Mùa thu Đà Lạt cũng từng làm
rung động lòng người nhạc sĩ. Hình ảnh mùa thu xứ sương mù cứ mãi in sâu vào
tâm tưởng, làm rung lên những nhạc điệu. Nhớ hoài! Khó quên!
Hai nhạc sĩ VĂN TRÍ và HOÀNG
LANG trải lòng nhung nhớ mùa thu Đà Lạt trong bản “Hoài thu”:
“Mùa thu năm ấy. Trên đường đến miền Cao
nguyên. Đa Lạt núi rừng thâm xuyên. Thác ngàn nước bạc thiên nhiên.
Chạnh lòng tôi thấy. Lá vàng rơi nhẹ say
mơ. Trong rừng thu đẹp nên thơ. Lưng trời đàn chim bơ vơ.
Mùa thu năm nay. Tôi lại thấy lòng lâng
lâng. Khi nhịp bước nhẹ đôi chân. Trong rừng vắng lặng bâng khuâng.
Bầy nai ngơ ngác. Lá vàng rơi đầy miên
man. Trên bờ cỏ rộng thênh thang. Nghe mùa thu đi ngỡ ngàng.
Đóa hoa phù dung trắng xóa. Ngàn cây hiu hắt
tiếng nhạc. Mảnh linh hồn tôi thu nay. Là linh hồn tôi thu nào.
Nắng đây vẫn là nắng ấm. Mùa thu thương nhớ
mơ màng. Gió thu về đây mơn man. Hồ thu xanh biếc tràn lan.
Đồi thông vi vút. Nghe chừng lá động muôn
phương. Đà Lạt những chiều mây vương. Có mùa thu vàng dâng hương.
Nhịp chân ai đấy. Hay là gió thoảng xa
xôi. Gió nào rung động tim tôi. Hay là dư âm thu rồi...”
( Trích từ sách ĐALAT NGÀY THÁNG CŨ
của Luật Sư NGÔ TẰNG GIAO )