HY VỌNG VỚI HAI VÌ SAO
GÓC THƯ GIÃN (Sưu tầm và lưu giữ Văn,Thơ, Nhạc và những bài viết hay trong cuộc sống ...)
Trang
- BLOG HY VỌNG VỚI HAI VÌ SAO
- HY VỌNG VỚI HAI VÌ SAO
- LỜI HAY Ý ĐẸP ( SƯU TẦM )
- ÂM NHẠC
- PHẠM ANH DŨNG - NHIẾP ẢNH GIA
- THƠ NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG
- ĐỖ DUNG NGUYỄN
- NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG
- CHƯƠNG HÀ
- PHẠM MAI HƯƠNG
- THIÊN HƯƠNG ( Thơ )
- THIÊN HƯƠNG ( Văn )
- HUỲNH NGỌC LAN
- PHAN VIỆT NAM
- THƠ. TRƯƠNG NGỌC QUYÊN
- * NGUYỄN THỊ MINH TRANG
- * LỜI HAY Ý ĐẸP
- * NHẬT THỤY VY
- SƯU TẦM VĂN HAY
- CỎ DẠI
ĐỂ DÀNH LÀM GÌ?
Từ chiều qua chị Bông đã kiểm tra đếm những váy áo, những
món đồ hiệu mua sắm từ bấy lâu nay vẫn để dành chỉ mặc khi ra ngoài tiệc tùng
đình đám treo đầy nghẹt trong closet, gấp chồng chất để đầy mấy cái valy, chị
Bông chọn ra những thứ nào có thể mặc được hàng ngày trong nhà thì mang ra
….xài gấp kẻo uổng phí.
Sáng nay anh Bông có hẹn, rời khỏi nhà đến trưa mới về, chị Bông liền bắt tay vào một cuộc thay đổi lớn lao trong căn nhà này, chốc nữa về anh sẽ bất ngờ. Chị thay bộ đồ rộng thùng thình và ngắn cũn cỡn vẫn thường mặc trong nhà cho thoải mái bằng chiếc váy ngắn tay ôm nhẹ vòng eo cũng thoải mái nhưng lịch sự hẳn ra. Chị lấy hộp mỹ phẩm kẻ chút chân mày, tô chút mí mắt, xoa chút má hồng và thấm vài giọt nước hoa vào áo, xong chị Bông tháo tung túm tóc buộc trên đầu chải lại cho tóc có chút bồng bềnh. Chỉ một chút thay đổi mà trông chị Bông khác hẳn mọi ngày.
Chị Bông ra bếp bắc ghế mở tủ bếp trên cao lấy xuống những bộ bát đĩa kiểu, bộ ấm trà xinh mà chị vẫn để dành khi nhà có khách quý mới mang ra dùng, chị bỏ chúng vào sink rửa sạch sẽ cho hết bụi thời gian vì đã bao năm chúng nằm yên trong các ngăn tủ.
Anh Bông về nhà đúng lúc chị Bông đang thắng nước màu khói bay lên mù mịt. Nhìn những khứa cá bên bếp anh Bông sững sờ:
- Ủa…ủa……Sao hôm nay em mặc váy đẹp đứng bếp kho cá?
Nhìn những tô bát kiểu bày sẵn trên bàn anh Bông lại sững sờ:
- Hình như hôm nay nhà mình có khách quý? Những tô bát kiểu, đũa mun cao cấp này em để dành cất kỹ lắm mà, nếu hôm nay em không mang ra thì anh cũng quên phéng chúng ta đã có những bát đĩa đẹp thế này.
- Khách quý là…anh đấy. Chúng ta sẽ ăn cơm nơi bàn ăn lớn này.
- Ủa..ủa….anh vẫn thấy em hàng ngày vác tô cơm ra phòng khách ngồi sofa vừa ăn vừa coi ti vi mà, hôm nay được ngồi bàn ăn đàng hoàng hả em?
Nhìn bình trà mới pha thoang thoảng thơm hoa Nhài anh Bông lại sửng sốt:
- Ủa..ủa….bình trà sứ Trung Hoa quý hiếm này em nâng niu để dành sợ nó trầy da tróc vẩy mà em dám mang ra pha trà cho chúng mình hả? Sang chảnh vậy em?
Nhìn bình hoa cắm những đóa Hồng tươi thắm anh Bông lại dồn dập ngạc nhiên:
- Ủa..ủa. ..chỉ có anh và em mà cũng bày đặt chưng bình hoa đẹp này sao?.
- Ủa..ủa…mái tóc cột dây thun của em đâu rồi? hôm nay em buông thả trông mượt mà bồng bềnh, lãng mạn bất ngờ..
Anh Bông hỏi liên hồi và bỗng anh hoảng hốt lo lắng lao đến bên vợ, sờ tay lên trán vợ:
- Em bao nhiêu độ? Có sốt cao hay mát dây thần kinh không đấy?
Tất cả thay đổi này chị Bông diễn lại theo y như chị Hồng bạn thân chỉ dẫn. Tuần trước đến nhà bạn chơi chị Bông ngỡ ngàng thấy chị Hồng đã đổi khác. Hỏi ra chị Hồng tuyên bố một câu ngắn gọn:
- Để dành làm gì? Tiền bạc, đồ dùng đẹp, quần áo đẹp cứ mang ra mà dùng, Chết đi ai hưởng?
Đợi cho chồng qua cơn “sốc” chị Bông mới từ từ giải thích:
- Anh đừng lo, thần kinh em bình thường. Em vừa học được một bài học từ chị bạn. Bấy lâu nay ở nhà em đã xuề xòa cẩu thả như con mẹ mốc, như đứa Lọ Lem, mái tóc không bù xù thì cũng túm lại bằng sợi dây thun hay cuộn tóc thành mấy cục “chả giò” trên đầu, gương mặt đầy vết nhăn vết nám, quần áo tàng tàng xộc xệch, ăn nói thô lỗ như bổ củi hay cay xè như nhát gừng khi có điều gì không vừa ý. Tất cả những “tệ nạn” này chồng em lãnh đủ. Nhưng khi bước chân ra ngoài giao tiếp với bạn bè hay kẻ lạ người dưng thì em hoản toàn lột xác, trang điểm phấn son đẹp đẽ, ăn mặc chỉnh chu, ăn nói lịch sự kèm theo nụ cười miễn phí, họ có làm em phật ý em cũng nhã nhặn bao dung bỏ qua.
Anh Bông ngẩn người ra:
- Hèn gì bạn bè đều khen em hiền dịu dễ thương trong khi ở nhà anh luôn phải đối diện người đàn bà xấu.
- Đúng thế, em đã giác ngộ ra, em có đủ điều kiện mà bấy lâu nay cứ để dành không hưởng. Từ nay anh sẽ được đối diện người đàn bà đẹp, quần áo kiểu cọ, váy dài váy ngắn, khăn quàng vai quàng cổ để dành đầy trong tủ làm gì, tất cả sẽ lỗi thời với tốc độ thời trang thay đổi soành soạch hiện nay, cho nên hôm nay em lôi váy áo đẹp trong tủ ra xài bớt, những thứ nào mặc trong nhà được là em sẽ mặc, dù đứng trong bếp nấu nướng với những mùi mỡ hành tiêu tỏi, nước mắm nước tương. Chốc nữa ra vườn cắt tỉa lá sâu hoa héo em sẽ khoác thêm cái khăn quàng nữa cơ, vì em có mấy chục cái khăn quàng xài đến đời nào mới hết, để không nó cũng tự mục nát đấy anh ơi. Còn nữa, mỹ phẩm son phấn để dành làm gì? lâu lâu em mới đi tiệc tùng một lần thì chúng sẽ quá “đát”, lọ nước hoa kia mỗi lần xài vài giọt thì đến bao giờ mới vơi cạn, chúng sẽ bớt mùi hương nên em sẽ mang ra xài mỗi ngày cho đời …lên hương.
Anh Bông tò mò:
- Còn gì nữa em? Kể tiếp đi
- Những bộ bát đĩa kiểu cao cấp kia em cất trong tủ để dành làm gì? Tại sao không xử dụng hưởng nó ngay bây giờ, anh thấy đó, những món ăn bày trong dĩa bát đẹp sẽ ngon thêm. Tại sao bàn ăn chỉ bày biện đẹp, bát đĩa đẹp và cắm hoa đẹp khi có khách? Bộ chúng ta là củi gỗ, là đất cát vô tri không biết thưởng thức cái đẹp sao? Chúng ta hãy chiêu đãi bản thân mình như chiêu đãi khách quý, hãy lịch sự với mình như từng đối xử lịch sự với người khác. Tóm lại hãy biến mỗi một ngày chúng ta sống là mỗi một ngày vui. Cuộc đời phù du ai biết được ngày mai?
Anh Bông gật gù:
- Hay đấy.
- Chưa hết…còn tiền bạc trong nhà băng …
Anh Bông giật mình:
- Em đứng có nói là tiền để dành làm gì mà mang ra xài xả láng hết nha? Tiền chúng mình để dành cho con cháu và dưỡng già đó.
- Tại sao chúng ta cứ để dành tiền, lo cho bản thân mình thì ít mà dành dụm cho con cháu thì nhiều trong khi con cái đã lớn khôn có công ăn việc làm đầy đủ? chúng ta hãy hưởng thụ hợp lý những đồng tiền công sức mình làm ra, còn bao nhiêu thì đến phần con cháu. Tội gì ta phải đi cái xe cũ thỉnh thoảng lại hư, lại nhờ người câu bình giữa đường. Chúng ta sẽ mua một cái xe mới mà đi cho ngon lành phơi phới. Hãy hưởng những gì tốt nhất chúng ta có thể.
- Ừ..ừ…cũng có lý.
- Còn cái nhà này..
Anh Bông lại giật mình lo lắng:
- Em đừng có nói để dành tiền làm gì mà đòi đổi căn nhà 2,000 Sqf này thành căn biệt thự to đùng ở cho sung sướng tuổi già nha? Vợ chồng mình trước là sẽ sạch vốn liếng và sau là sẽ lau chùi dọn dẹp chết luôn..
Chị Bông mỉm cười:
- Không, không…em muốn nói cái nhà 2,000 Sqf cũ kỹ này em vẫn yêu quý vì nó là căn nhà trả hết nợ từ lâu rồi. Chúng ta sẽ sống ở đây và vui hưởng những gì mình có, căn nhà này sẽ là căn nhà hạnh phúc.
Chị Bông ngắm nghía những món ăn đã bày ra bàn với những tô bát đĩa kiểu lịch sự bên cạnh bình hoa hồng tươi thắm hái từ ngoài vườn vào, hài lòng nói với chồng:
- Nào, bây giờ mời anh thay đồ ra ăn với em một bữa cơm ngon đánh dấu sự đổi mới của chúng bắt đầu từ ngày hôm nay.
Anh Bông lẩm bẩm một mình:
- Không biết mụ vợ mình mát hay tỉnh đây? Nhưng đổi mới thế này cũng thú vị đấy…
Nguyễn Thị Thanh Dương
(Sưu tầm từ
Internet)
BẢY THÁI ĐỘ CỦA
NGƯỜI BIẾT SỐNG
Thích Tánh Tuệ
1. Suy
nghĩ sẽ định hình con người bạn
Chúng ta nghĩ thế
nào thì con người chúng ta như thế ấy. (What you think you become- Buddha) Bạn
nghĩ bạn vô dụng, chắc chắn bạn sẽ không bao giờ làm nên trò trống gì vì bạn chẳng
thèm hành động. Bạn nghĩ bạn thông minh, dĩ nhiên bạn sẽ thông mình vì tự bản
thân sẽ biết cách tạo nên điều đó. Chỉ cần suy nghĩ tích cực thì mọi chuyện sẽ tốt
đẹp thôi! Do đó, cuộc sống cũng sẽ ít buồn phiền, vì lúc nào bạn cũng cố biến mọi
thứ bạn gặp phải trong cuộc sống thành niềm vui riêng cho mình.
2. Biết
người là thông minh, biết mình là sự giác ngộ
Chiến thắng bản
thân còn hơn là chiến thắng cả ngàn trận đánh. Đó là một bài học sâu sắc mà ai
cũng cần biết. Tự chinh phục tâm chính mình chính là ải lớn nhất mà con người
phải trải qua. Do đó, chúng ta phải tập thiền định để hiểu về chính bản thân
mình. Biết được bản thân thích gì, làm gì để thỏa mãn nó chính là cách để bạn sống
vui hơn mỗi ngày. Đừng tưởng đây là điều dễ
thực hiện vì có người đã mất cả đời chỉ để làm điều này thôi đấy! Chính
tôi cũng là người sẽ phải rèn luyện nhiều ngay bây giờ và trong thời gian tới.
3. Thay thế
đố kỵ bằng ngưỡng mộ
Còn đố kị thì
tâm bạn sẽ còn buồn phiền. Thay vào đó, chúng ta nên đón nhận sự thành công của
người khác bằng sự ngưỡng mộ. Tâm bình thản rồi lấy cái tốt của người khác để
làm gương sẽ khiến bạn dễ dàng phấn đấu mà không có sự căm phẫn. Đố kị chỉ làm
lòng người thêm nhơ bẩn, thậm chí vì đố kị con người có thể biến chất, trở
thành người chuyên làm những hành động xấu xa mà đôi khi chính bản thân mình
cũng không ngờ tới.
4. Sự
thanh tịnh nằm ở trong tâm
Cả đời làm việc,
đến cuối cùng chỉ muốn bản thân được an nhàn để hưởng thụ cuộc sống.
Bạn luôn muốn
tìm kiếm sự thanh tịnh ở bên ngoài trong khi bạn không phát hiện rằng nó là cái
mà ai cũng có thể đạt được mà chỉ cần lấy ra từ trong tâm. Nếu tâm của bạn bớt
tham sân si,bớt ganh đua, ghen ghét… thì tự khắc bản thân sẽ thấy thật thanh thản
và thấy đời bỗng nhẹ nhàng làm sao.
5. Tức giận
chỉ là một cục than hồng có thể làm đau người khác,nhưng người bị bỏng đầu tiên
chính là bản thân bạn
Sẽ có lúc bạn
cáu gắt với mọi người nhưng bạn đâu ngờ điều đó lại làm hại chính bản thân
mình. Đừng bao giờ nói bất kì câu gì khi bạn tức giận. Người ta thường nói :
“Giận quá mất khôn”. Tôi nghĩ điều đó rất đúng, bởi tôi đã từng đánh mất một
người bạn của mình chỉ vì nói ra những lời nặng nề kinh khủng khi bạn đó không
làm tôi vừa ý. Lúc đó, tôi làm tổn thương người ấy để bây giờ tôi đánh mất một
người bạn thân.
6. Nhân từ
với tất thảy mọi người
Luôn luôn nhẹ
nhàng với trẻ con, yêu thương người già, đồng cảm với người cùng khổ, nhân từ với
kẻ yếu thế và người lầm lỗi. Một lúc nào đó trong đời, bạn sẽ rơi vào những
hoàn cảnh đó. Động lòng trắc ẩn với mọi người, kẻ giàu cũng như người nghèo; ai
cũng có nỗi khổ. Có người chịu khổ nhiều, có người chịu khổ ít. Nhân từ để yêu
thương và đồng cảm với họ. Vì mỗi người có một nỗi khổ riêng chỉ có họ mới thấu.
Bởi vì bạn luôn nhìn người bằng con mắt nhân từ nên đời bạn sẽ luôn đẹp. Mọi thứ
đều hoàn hảo. Tâm can được thanh lọc bởi những hành động mà bạn dành cho người
khác.
7 Tùy
duyên
Bài học sâu sắc
cuối cùng mà tôi đã học được chính là để mọi thứ tùy duyên. Cái gì của mình thì
nó sẽ thuộc về mình, còn cái gì không phải thì nó mãi mãi sẽ không thuộc về
mình. Vì vậy, nếu muốn nắm bắt gì đó, đặc biệt là tình yêu thì hãy để tùy
duyên. Bạn có thể cố gắng theo đuổi nhưng có lúc bạn cũng phải biết buông bỏ nếu
mọi chuyện đã quá giới hạn và không còn khả năng cố gắng. Cứ nắm giữ chỉ làm bạn
đau khổ rồi vấn vương muộn phiền sẽ là điều không thể né tránh. Tâm sẽ nhẹ
nhàng nếu bạn để mọi thứ tùy duyên. Đó là cách để bạn có thể chấp nhận cuộc sống
dễ dàng hơn.
Bàn
tay ta vun đắp,
thành
bại thuộc vào duyên,
Vinh
nhục ai không gặp,
Có
chi phải ưu phiền.
Namo Buddhaya
Như Nhiên -
Thich Tánh Tuệ
(Bài viết trích
từ thư viện Hoa Sen)
ĐALAT - NỮ TRUNG HỌC BÙI THI XUÂN - LỚP 12A1/1973-1974
ĐALAT - NỮ TRUNG HỌC BÙI THI XUÂN - LỚP 12A1/1973-1974
NHỮNG ÂN NHÂN DỄ THƯƠNG.
Năm 1991.
Buổi sáng thức dậy chị Bông kéo màn khung cửa và ngạc
nhiên mới đầu tháng mười hai mà tuyết đã rơi, rơi nhiều, một màu trắng xóa. Tuyết
đầu mùa và cũng là tuyết đầu tiên trong đời chị Bông.
Chị gọi réo chồng:
- Anh ơi,
tuyết rơi…tuyết rơi…
Anh Bông đang nằm ngái ngủ trên giường vội ngồi dậy ra
bên cửa sổ . Chắc tuyết rơi từ nửa đêm về sáng cho tới giờ vẫn tiếp tục nên cả
không gian mới phủ trắng một màu. Anh tỉnh cả ngủ thích thú không kém gì vợ:
- Ồ, tuyết
đẹp quá. Cảnh này mà hai vợ chồng mình được nghỉ học ở nhà ngắm tuyết rơi nhỉ…
Chị Bông cũng ước ao :
- Tuyết thế
này ra đường vất vả lắm đây, em cũng muốn nghỉ ở nhà nấu món gì nóng sốt hai vợ
chồng mình ăn và mở băng xem phim cơ.
Anh Bông chép miệng tiếc rẻ:
- Nhưng
chúng ta vẫn phải đến lớp đến trường thôi. Ở Mỹ phải tôn trọng giờ giấc, không
thể nghỉ tùy tiện được em ạ.
- Em biết
rồi, hai vợ chồng mình luôn là học trò chăm ngoan của cô Linda mà.
Hai vợ chồng chị Bông đều yêu mến cô giáo Linda, ngoài dậy
tiếng Anh ESL cô còn sẵn lòng hướng dẫn từng bước cuộc sống mới cho những người
mới đến Mỹ định cư như nhà chị Bông.
Anh Bông chợt nhớ ra, kêu lên:
- Chết rồi,
để anh ra ngoài xem chiếc xe thế nào. Người ta nói mùa đông tuyết rơi phải cào
tuyết và nổ máy xe trước cho nóng máy..
Anh Bông khoác chiếc áo ấm dày cộm và mở cửa, xe đậu
ngoài sân vì nhà không có garage. Anh không nhận ra chiếc xe của mình nữa ngoài
một đống tuyết lù lù phủ kín xe.
Anh vào nhà kiếm đồ cào tuyết. Anh đã mua sẵn hai cái cào
tuyết một để trong xe và một để trong nhà dự trữ và hôm nay lần đầu tiên dùng đến
nó. Đứng gồng mình trong tuyết lạnh nửa tiếng để cào tuyết hai tay anh Bông gần
như tê cóng lại.
Chị Bông muốn chạy ra ngoài sân giúp chồng và thử cảm
giác tuyết lạnh thế nào nhưng thời gian không cho phép, chị phải làm món gì đó
để hai vợ chồng cùng ăn sáng và đến trường
học ESL kẻo trễ.
Anh Bông vào nhà và than thở:
- Lạnh
quá. Nhưng máy xe vẫn nổ ngon lành..
Ăn xong anh chị Bông chuẩn bị ra xe, mỗi người đều mặc
hai lớp áo và khoác thêm áo lạnh thật dày bên ngoài. Những thứ quần áo này nhà
chị có cả mớ, toàn là xin ở những nhà thờ hay hội từ thiện trong thành phố
xài…cả đời không hết.
Chiếc xe cũ nhưng vẫn chạy tốt là gia tài lớn nhất của
anh chị Bông, ngoài ra hàng tháng hai vợ chồng chị lãnh tiền trợ cấp tỵ nạn của
chính phủ để chi tiêu..
Thành phố nhỏ con đường từ nhà tới trường Vo- Tech qua mấy
lượt đèn xanh đèn đỏ cũng khoảng chừng một mile. Anh Bông cẩn thận lái xe đi
trong màn tuyết càng lúc càng dày đặc, trong xe mở heat tối đa mà tuyết vẫn mờ
kính xe có khi không thấy đường phía trước, cũng may con đường ngắn và quá quen
thuộc nên anh Bông không sợ lạc.
Trên đường phố những xe cộ đều chạy chậm như nhau, xe nào
cũng mang theo tuyết trên đầu xe trên mui xe như người ta …chở tuyết đi chơi.
Chị Bông mải ngắm bên ngoài cho đến khi chiếc xe khựng lại
anh Bông kêu lên chị mới giật mình:
- Xe không
chạy được nữa !
- Nãy anh
mới khen xe vẫn nổ máy ngon lành mà?
- Nhưng xe
lạc bánh rồi em ơi !!
- Là sao?
- Đường
đóng đá trơn trượt, xe lạc bánh vào hố trũng đầy tuyết bên lề và mắc kẹt chứ
còn sao nữa.
Trong lúc anh Bông cố rồ máy cho xe đi lên thì chị Bông lẩm
bẩm khấn :
- Cầu trời
Phật cho xe con lên bờ bình an đi tới trường, Cầu trời Phật cho con đừng trễ giờ.
Anh Bông chán nản:
- Em khỏi
cầu, anh chịu thua rồi, không tài nào cho xe lên đường đi được nữa.
Tuyết vẫn xối xả dày đặc trong không gian. Chị Bông vừa
thất vọng vừa lo âu:
- Giờ này
lớp bắt đầu học rồi, mình đến trễ hay không đến mà chưa xin phép cô giáo Linda
một lời thật là bất lịch sự. Người ta nói rằng ở Mỹ phải đúng giờ đúng giấc.
Hai vợ chồng chị Bông luôn lắng nghe và học hỏi những người
đến Mỹ từ trước. Điều gì cũng “Người ta nói rằng..” và tuân theo răm rắp.
Anh Bông cũng sốt ruột mà vẫn lên tiếng trấn an:
- Em cứ
làm như cả cái lớp ESL và cô Linda đang mỏi mòn chờ mong hai vợ chồng mình
không bằng. Mình sẽ xin lỗi và giải thích với cô Linda sau.
Hai vợ chồng ngồi trong xe chưa biết tính sao, rồ máy xe
không ăn thua gì mà bước ra ngoài xe thì gió lạnh tuyết rơi.
Bỗng một xe cảnh sát ở đâu đang đi đến gần và ông cảnh
sát Mỹ bước xuống đến bên chiếc xe mắc nạn của vợ chồng chị Bông.
Chị Bông quay kính xe xuống một chút xíu đã cảm thấy gió
lạnh ùa vào trong khi ông cảnh sát đứng khơi khơi ngoài tuyết. Ông hỏi:
- Anh chị
đi đâu?
Chị Bông mừng rỡ cố vận dụng vốn liếng tiếng Anh ESL bấy
lâu vừa đáp vừa đưa tay chỉ chỏ phụ họa cho chắc ăn:
- Chúng
tôi đang trên đường tới trường Vo-Tech phía kia kìa.
- Anh chị
tới trường Vo-Tech làm gì?
Anh Bông hớn hở:
- Chúng
tôi có lớp học ESL ở trong trường
Vo-Tech đó. Ông có cách nào giúp chúng
tôi đến trường không? Trễ lắm rồi…
Ông cảnh sát giơ hai tay lên trời kêu lên đầy kinh ngạc:
- Ối trời
ôi…hôm nay thành phố có cơn bão tuyết lớn, tất cả các trường đại học trung tiểu
học đều nghỉ nói chi cái lớp ESL của anh chị. Các đài ti vi và radio đều thông
báo mà anh chị không nghe hả…
Hai vợ chồng cùng lắng nghe ông cảnh sát nói một tràng
dài và cùng …. đoán mò thêm mới hiểu ra ý ông. Chị Bông ngẩn ngơ:
- Chúng
tôi không biết vì…không xem tivi và không nghe radio .
Chị chẳng đủ từ ngữ và trình độ để giải thích dài dòng với
ông cảnh sát rằng nhà tôi không có radio, chỉ có một cái ti vi cũ người ta cho
nhưng…….không hề dùng đến vì không bắt cable nên không có bất cứ đài nào cả. Tiền
trợ cấp hàng tháng phải chi trả tiền thuê nhà, tiền thực phẩm, tiền điện nước
nên tôi phải tiết kiệm những gì có thể. Bắt cable mấy chục đồng một tháng mà
xem ti vi chẳng hiểu gì thật là uổng phí.
Cái ti vi nhà chị chỉ dùng để coi phim với cái máy VCR cũ
rích ( cũng người ta cho) để nhét băng ca nhạc Việt Nam, phim truyện Tàu nhiều
tập đi mượn của mấy người Việt Nam cùng mới đến Mỹ quen ở lớp ESL xem cho đỡ buồn mà thôi, thì dù trời
có sắp xập hay phong ba bão tố có sắp kéo đến thành phố này anh chị Bông cũng
chẳng hay biết gì, vẫn nhởn nhơ ra đường ra phố.
Ông cảnh sát nhắc nhở:
- Ở xứ Mỹ
này tin thời tiết được người ta quan tâm hàng ngày. Anh chị nhớ nhé. Bây giờ
tôi sẽ gọi xe cứu nạn đến giúp để anh chị lái xe về nhà.
Mười phút sau có xe cứu nạn đến. Họ nhanh chóng đưa được
chiếc xe thoát ra vũng tuyết đã bị đóng băng đông đá. Anh chị Bông rối rít cám ơn họ.
Ông cảnh sát dặn dò:
- Hãy lái
xe cẩn thận, đi trên những con đường chính đã được xúc bớt tuyết cho an toàn và
nhớ là chớ có ra đường cho tới khi qua cơn bão tuyết. Mùa đông tuyết băng là
nguyên nhân chính gây ra tai nạn trên đường phố.
May quá ông cảnh sát đã dùng những từ đơn giản và nói chậm
rãi, lập đi lập lại vài lần. Thấy hai vợ chồng thay nhau nói “OK” ông cảnh sát yên tâm và hài lòng lắm.
Thật cảm động khi có người ân cần chỉ dẫn mình như thế.
Anh Bông lái xe trở về nhà bình yên. Vào trong nhà ấm
cúng anh Bông khoan khoái:
- Nãy hai
vợ chồng mính ước ao được nghỉ học ở nhà. Mình có mà…không biết hưởng, cũng may
xe chỉ bị kẹt trong tuyết chứ không tai nạn gì.
Chị Bông trách chồng:
- Tại anh
đòi dọn đến thành phố nhỏ hẻo lánh này, thiếu thốn đủ thứ ngay cả ti vi cũng
không có lấy một đài mà xem nếu không bắt cable. Thà cứ sống ở San Antonio
Texas, tha hồ xem các đài ti vi chẳng tốn đồng nào và xứ nắng nóng thì làm gì có bão tuyết.
Anh chị Bông đến Mỹ ở nhà người em trai chị Bông tại
thành phố San Antonio. Người em làm trong Kelly Air Force Base đã giới thiệu
anh chị vào học lớp ESL trong base. Bà Smith xưa là nhân viên của Kelly Air
Force, bà nghỉ hưu rảnh rỗi chẳng biết làm gì và dùng thì giờ trống trải ấy dậy
tiếng Anh thiện nguyện cho các người nước ngoài là vợ lính, chồng lính làm việc
trong trại.
Lớp học của bà Smith chỉ loe que dăm bảy người, mấy cô
người Nga và một cô Đại Hàn mới theo chồng sang Mỹ. Thêm anh chị Bông bà Smith vui lắm.
Em trai chị Bông
vui miệng kể chuyện với bà Smith là chị Bông sang Mỹ chỉ thích ăn một thứ là
chocolate. Thế là bà Smith tung ngay món chocolate ra để chiêu dụ chị Bông như chiêu dụ một đứa trẻ ham ăn,
ngày nào đến lớp chị Bông đều thấy một rổ kẹo bánh chocolate và bà Smith thì
luôn tươi cười mời mọc. Bà còn hứa hẹn:
- Mày chăm
chỉ đến lớp học tiếng Anh sẽ có nhiều kẹo chocolate ngon nữa mà mày chưa từng
biết.
Đến nỗi anh chị Bông cảm tưởng như mình học tiếng Anh
cho…bà Smith chứ không phải cho mình và anh chị là nhân vật..…quan trọng lắm,
bà Smith kia phải chiều chuộng săn đón để mời học tiếng Anh.
Tôi nghiệp bà Smith, dạy tiếng Anh không lương còn tốn tiền
mua kẹo mà cũng không giữ được hai đứa học trò này.
Anh Bông có một người bạn sống ở thành phố Liberal tiểu
bang Kansas khoe rằng nơi ấy thành phố nhỏ hiền hòa dễ dàng đi lại. Thành phố
nhà quê gần những vùng nông thôn có trường Vo-Tech dạy nghề, học ngắn hạn là có
một nghề trong tay ra đi làm có tiền ngay.
Anh Bông bàn với vợ
về Liberal mình có thể tự túc đi lại trong thành phố nhỏ và học nghề, đỡ làm
phiền gia đình người em phải đưa đón nơi thành phố San Antonio rộng lớn. Khi học
xong một nghề, tiếng Anh kha khá, lái xe vững vàng sẽ trở lại Texas .
Hôm chia tay gia đình em trai, anh chị Bông cẩn thận hỏi
có phải xin giấy tờ giới thiệu hay chứng nhận gì từ San Antonio để mang sang
thành phố Liberal tiếp tục hưởng trợ cấp không? Thì người em nói không cần, đến
nơi nào thì xin trợ cấp nơi ấy. Sao luật lệ xứ Mỹ dễ dàng và thoải mái đến thế.
Anh chị Bông đã ngưỡng mộ và cám ơn nước Mỹ dân chủ tự do từ những điều giản dị
này.
Đến thành phố Liberal Kansas, anh chị Bông ghi danh học lớp
ESL cho tiếng Anh thêm tiến triển mới dám ghi danh học nghề trong trường Vo-
Tech sau. Anh Bông dự tính học thợ tiện, chị Bông thích học lớp CNA rất dễ xin
việc làm trong các nursing home.
Chia tay bà giáo già Smith chị Bông nhớ bà và nhớ kẹo
bánh chocolate của bà lắm, nhất là chai chocolate syrup bà cho chị Bông mang về
nhà để cho vào kem rất ngon. Chị Bông
cũng nhớ cô bạn người Đại Hàn đã làm quen với chị và cho chị một hũ kim chi nho
nhỏ mà chị Bông chưa kịp đáp đền lại món quà ấy.
Đến Liberal chị Bông vẫn chưa nguôi ưa thích chocolate,
chị đi chợ vẫn sà vào tất cả món ăn nào…màu nâu chocolate. Bánh chocolate, kẹo
chocolate, kem chocolate, sữa
chocolate…v..v..
Chị Bông có người bạn sang Mỹ cùng thời, mỗi tuần mua mấy
vỉ trứng đều hết vèo vì chồng chị ấy
thích ăn…trứng gà ốp la, sáng nào anh cũng làm mấy trứng ăn bánh mì và uống
sữa tươi, bù cho thuở ở Việt Nam đây là món điểm tâm sang cả đắt tiền chẳng mấy
khi anh dám ăn.
Bà kia cùng lớp ESL với chị thì kể rằng thằng con trai ở
Việt Nam thích táo. Mới sang Mỹ nó ăn hết mấy pound táo mỗi ngày.
Thì ra những người mới sang Mỹ ai cũng có những món mình
ước mơ ưa thích và muốn ăn cho thỏa thích.
**************
Cơn bão tuyết lịch sử đổ vào thành phố Liberal tuyết lên
tới 12 inches. Buổi tối tuyết đã ngừng rơi để lại thành phố nhỏ đắm chìm trong màu trắng đến cả hai ba tuần lễ
sau tuyết cũng chưa tan hết.
Người ta nói rằng mười mấy năm nay thành phố mới có trận
bão tuyết lớn thế này. Hay là bão tuyết đến để …..nghinh đón anh chị Bông? Vì từ
lúc ở Việt Nam chị Bông đã ước mơ được trông thấy tuyết.
Anh chị Bông đã đi học lại khi cơn bão tuyết chấm dứt.
Đến lớp ESL chị Bông kể chuyện hai vợ chồng lái xe đi học
hôm bão tuyết cho vài bạn Việtnam, có người cũng như vợ chồng chị không hề biết
các trường học đều đóng cửa vì bão tuyết nhưng họ vẫn tự động nghỉ học ở nhà
không dám ra đường vì…. sợ bị cảm lạnh.
Giáng sinh đang đến gần kề. Trời rất lạnh nhưng không có
tuyết, chắc bao nhiêu tuyết đã đổ ra vào cái ngày bão tuyết kinh khủng kia rồi.
Buổi học ESL cuối cùng trước khi nghỉ lễ thật vui vì
cô giáo Linda kể những chuyện Giáng Sinh
vui vẻ. Bỗng cô tuyên bố trước cả lớp:
- Chúng ta
cũng có một chuyện vui vẻ nữa là hôm nay tôi sẽ có món quà đặc biệt khen thưởng
tặng cho hai học sinh của lớp ta là…vợ chồng chị Bông.
Mọi con mắt đổ dồn về phía anh chị Bông làm chị Bông ngượng
ngùng mắc cỡ. Chị thì thầm với chồng:
- Chẳng lẽ
hai đứa mình học giỏi nhất lớp hả anh?
Anh Bông cũng ngại ngần:
- Hay cô
Linda chấm lộn? lớp mình thiếu gì người giỏi tiếng Anh..
Tiếng cô Linda vang lên chứng tỏ cô không hề lầm lẫn:
- Mời anh
chị Bông lên nhận quà.
Hai vợ chồng chị Bông rời khỏi chỗ ngồi, e dè bước lên
bàn cô giáo, món quà là một con gấu bông to xinh đẹp. Cô Linda bây giờ mới giải
thích lý do trao quà:
- Đây là
món quà tặng hai người anh hùng và chăm chỉ nhất lớp ESL của chúng ta. Hôm bão
tuyết ai cũng nghỉ học ở nhà nhưng anh chị ấy không ngại gió lạnh tuyết rơi,
không ngại gian khó đã đi đến trường và không may xe mắc kẹt trong tuyết. Câu
chuyện thật cảm động .
Cả lớp cùng reo lên và vỗ tay đồng tình với cô giáo
Linda. Thì ra câu chuyện hai vợ chồng…khờ
đi học hôm bão tuyết đến tai cô Linda và anh chị Bông đã trở thành…người
hùng nổi tiếng cả lớp ESL này.
*******************
Bao nhiêu năm trôi qua, không cần phải đợi đến mùa lễ Tạ
Ơn, trong cuộc sống hàng ngày có dịp chị Bông vẫn nghĩ tới nước Mỹ, cám ơn nước Mỹ đã cho gia đình chị nhiều thứ
trong đó có những vị ân nhân dễ thương đã để lại hình ảnh đẹp trong tâm hồn chị.
Họ nhiệt tình thân
thiện giúp đỡ hướng dẫn anh chị Bông những ngày đầu tiên gia đình chị mới ngơ
ngác đến Mỹ như bà Smith dạy ESL ở Kelly Air Force Base, San Antonio Texas, ông
cảnh sát giao thông và cô Linda ESL của thành phố Liberal Kansas.
Chị đã rời xa họ từ lâu..
Họ ở đâu? Ra sao? Chị Bông không biết.
Nhưng mỗi khi nhớ đến họ chị Bông đều gởi lời cám ơn với
tất cả lòng thân mến và mong rằng có phép diệu kỳ nào đó họ sẽ cảm nhận được những
lời chân tình này dù họ không còn nhớ chị Bông là ai…
NGUYỄN THỊ THANH DƯƠNG
HOÀNG HÔN DẦN BUÔNG
ĐỖ DUNG
Buổi sáng bà Giáo thức dậy vươn vai. Nhẹ nhàng ngồi bên
mép giường, khoắng chân xuống sàn nhà tìm đôi giép. Ngồi yên một lúc bà mới từ từ đứng
lên, kéo màn, mở tung cửa sổ nhìn ra vườn sau. Bà mỉm cười, nhớ lại một buổi sáng
khi bà thức giấc, bà ngồi bật dậy
xỏ chân vào giép, định chạy ngay vào nhà vệ sinh như thường lệ thì
đầu óc choáng váng, vạn vật quay cuồng và bà ngã bật ngửa, đầu
đập mạnh xuống người ông chồng đang còn nằm kéo gỗ kế bên, khiến ông
giật bắn mình:
_ Cái gì vậy? Cái gì vậy?
Mẹ có sao không?
_Mẹ chóng mặt quá bố ơi... Mọi vật quay cuồng, mẹ ngã
ngửa, đập đầu mạnh vào người bố đó!
_Thôi chết, mẹ bị vertigo rồi!
Nằm im một lúc, thở đều cho hết chóng mặt rồi hãy ngồi lên!
Sợ quá, bà hỏi thăm bạn bè và chịu khó tập theo phương
pháp của chị TH và TD chỉ dẫn thì may quá, sau vài tuần thấy bịnh
chóng mặt hết hẳn! Từ đó mỗi
buối sáng bà đã chịu nghe lời ông, làm gì cũng phải thật từ từ,
không vội vàng, hấp tấp nữa.
Trời đã cuối hạ, những ngày nắng gắt đã qua, vạt nắng
vàng đã dịu dàng, gió chớm thu đã nhè nhẹ, hiu hiu. Nhìn ra vườn sau, rặng sồi già vươn
những cành lá cao to in trên nền trời xanh trong mà đôi khi bà đã
tưởng tượng như có các đạo sĩ hay cao thủ võ lâm đang bay qua bay lại
rồi ngồi trên những chạc cây to đàm đạo như trong tiểu thuyết kiếm
hiệp. Ông lại quý cụ sồi to nhất,
già hơn năm trăm tuổi. Theo ông những cây sồi lão chứa những năng lượng
mạnh mẽ, trong lành từ thiên nhiên nên ông hay ngồi ngay gốc cây để
hưởng những năng lượng quý báu từ cụ toả ra.
Mùi cà phê thơm ngát.
Tiếng ông từ nhà ngoài vọng vào:
_ Mẹ dậy rồi à? Cà phê
xong rồi đây!
Cả hai cùng làm những động tác thể thao buổi sáng cho
giãn gân cốt rồi ngồi đối diện nhau bên chiếc bàn tròn nhỏ, hai tách
cà phê nóng và hai bát miến gà còn bốc khói. Hai già mỗi người uống một vốc thuốc
rồi bắt đầu điểm tâm.
Ông khen:
_ Sáng nay có miến gà.
Ngon qúa!
Bà nháy mắt, nói đùa:
_Mẹ hóa phép mà!
Tối qua trước khi đi ngủ bà đã lấy sẵn miếng lườn gà
trong tủ đông ra để trong hộp trên bàn bếp, ngâm một ít nấm mèo và
thái hành ngò sẵn sàng. Khi ông
bận trong nhà tắm thì bà chỉ mở một lon chicken broth, luộc miếng
thịt gà, ngâm tí miến là xong ngay.
Hai ông bà vừa ăn vừa nghe tin tức thời sự trong ngày qua
những Youtube. Vừa xong “Đầu Ghềnh
Cuối Bãi” thì cũng vừa xong bữa sáng.
Hai già chia tay mỗi người riêng một góc trời.
Ông giắt con chó Chandler ra vườn sau chạy nhẩy, chơi đùa
với nó trong sân cỏ, khi mệt thì ngồi nghe tiếp tin tức hoặc những
truyện đọc qua Ipad rồi ngồi cạnh gốc sồi chơi Sudoku.
Bà dọn dẹp trong nhà một lúc rồi vào computer lướt mạng.
Trong không gian yên lặng, một mình một cõi, thỉnh thoảng hồn lên chơi
vơi, bà nhớ về thuở xa xưa, những ngày hoa mộng của một thời con
gái; nhớ những tháng ngày cực nhọc, vất vả sau ngày mất nước; cuộc
đời chông gai, lên bổng xuống trầm. Ngày xưa ấy có bao giờ bà nghĩ
đến lúc này, một bà già đầu tóc bạc phơ, sắp thành bà lão tám
bó!
Bà nhớ bầy cháu nội ngoại sáu đứa mà ông bà trông nom
chăm sóc từ lúc chúng ra đời đến khi khôn lớn, vững vàng ông bà mới
buông. Ba thằng cháu ngoại Kobe, Carter đã trưởng thành, có công việc
ở tiểu bang xa từ mấy năm nay, Logan cũng đã là sinh viên năm thứ hai
Đại Học SanDiego. Michelle, cháu nội
gái độc nhất hết hè đã lên năm thứ ba ở UC Irvine, hai thằng em Kenneth, Ethan cũng chỉ một, hai năm nữa
lên Đại Học, sẽ chắp cánh bay xa.
Nhìn các cháu bà mới nhận rõ là mình già!
Những lần bà đi họp hội cựu nữ sinh trung học, gặp gỡ
bạn xưa, bạn của một thời, bạn một đời.
Thật vui khi nghe những chuyện tốt lành, bạn bè gặt hái những
thành công; nhưng cũng thật bùi ngùi khi nghe những chuyện buồn cũng
như những trắc trở không may cuả vài bạn.
Bà đã cảm nhận lứa của bà như những chiếc lá mùa thu đang
rực rỡ trên cành của một cây cổ thụ, lác đác vài chiếc lá rồi lần
lượt tiếp theo, những chiếc lá đã bay xa. Lá rụng từ từ rồi đến
cuối thu, một cơn gió thổi mạnh là cả đám lá vàng sẽ cuốn theo
chiều gió. Bà bất giác thở dài.
Nhìn ra vườn sau ông đang nằm trên chiếc ghế bố ngước nhìn
trời cao, chả hiểu ông đang nghĩ gì.
Liếc nhìn đồng hồ đã hơn bốn giờ.
Bà vào bếp soạn bữa ăn chiều, sẵn còn nồi thịt kho bà bóc
mấy lá bắp cải rửa sẵn sàng, lát nữa chỉ lấy thêm hai quả trứng
bỏ vào luộc chung với bắp cải là có ngay đĩa thịt kho bên cạnh đĩa
bắp cải luộc chấm nước thịt kho dầm trứng với bát nước rau luộc là
xong. Cơm bà nấu một tuần hai lần thôi, để sẵn trong hộp cất tủ
lạnh, khi ăn thì lấy ra hâm trong lò vi sóng cho nóng.
Một ngày ông bà chỉ ăn hai bữa, sáng khoảng chín
giờ. Chiều khoảng sáu đến bẩy
giờ, khỏi ăn trưa.
Bà sửa soạn ra vườn:
_Bố, nông dân đến giờ đồng áng!
Ông nhỏm dậy đi lấy vòi nước tưới cây một vòng từ trong
ra ngoài. Bà xách xô đựng đồ nghề,
một cái bay, một cái kéo, một cây kềm cắt cây, thêm một cái ghế đẩu
và một cái rổ. Bà săn sóc vườn
rau thơm và hành lá, cắt bỏ lá héo, tỉa bớt cành già và thâu hoạch
một mớ rau tươi. Năm nay các cháu
đã bán xe của bố, không cho bố mẹ lái xe nữa sợ nguy hiểm nên ông bà
không có phương tiện đi mua hoa mới và cây mới trồng thêm như mọi năm,
có gì thì trồng nấy. Mỗi khi đi ăn
phở bà lại nhặt nhạnh những cành húng về giâm, một bà bạn thương
tình cho một cây tiá tô lão, cao hơn hai gang tay. Thế mà bây giờ bà đã gây được một
chậu tía tô và một chậu húng quế rậm rạp. Rau răm và húng lủi còn
sót lại từ năm cũ mọc lại mạnh mẽ đầy hai bồn bự. Xả cũng ra đầy chậu to. Hành lá thì ra nhiều quá, ăn không kịp,
bà phải cắt ra cất vào hộp kín bỏ vào tủ lạnh, bà cũng thái nhỏ
bỏ vào vài hộp cất trong tủ đông.
Xong công việc đồng áng ông bà đến giờ tập Dịch Cân Kinh,
ông một góc, bà một góc, cùng nhau vẫy đến đủ một ngàn cái thì
ngồi bên chiếc bàn nhỏ bên hông nhà xoa bóp chân tay.
Trong không gian êm ả của buổi chiều rơi xuống thật êm
đềm. Ông bà ngồi bên nhau với tâm
thanh thản, hạnh phúc thật an nhiên. Ông bà đã hiểu lẽ trời, những
điều nhân quả, những lẽ vô thường.
Bà không còn oán than trời đất, buồn phiền vì những éo le
trong cuộc sống; không còn so sánh với bạn bè, với chị em để buồn
tủi với những đắng cay, nghiệt ngã của đời mình.
Quá khứ đã qua đi, không tiếc thương, không hờn dỗi, không
hậm hực, oán trách nữa. Hiện tại còn đây, các con trai gái, dâu rể
hiếu đễ. Các cháu yêu thương gần
gũi ông bà. Hai ông bà già còn có
nhau. Đôi khi “cẩm chướng” cũng tưng bừng nở rộ nhưng nhìn đi, nghĩ
lại “đôi ta cùng cẩm chướng” nên lại cười xoà và dùng đó để trêu
ghẹo nhau làm vui. Biết chọn những
gì tốt đẹp, lạc quan và bỏ đi những khía cạnh bi quan hay những mặt
xấu của cuộc đời.
Cuộc sống của ông bà bây giờ giản dị. Ăn uống đạm bạc, thì giờ nhàn
rỗi. Mỗi người đều có thú vui
riêng. Ông đọc sách, chạy chơi, đùa
giỡn với “thằng cháu chó” và xem những chương trình, những game vận
động trí óc qua TV. Bà tha hồ muốn làm gì thì làm, viết văn,
vẽ vời, đùa vui với con cháu.
Thích thì làm không bị bó buộc về thời gian hay bất cứ điều
gì tự tạo ra để ràng buộc mình như ngày xưa. Ông bà ung dung an hưởng những ngày trời
cho còn lại bên nhau trong TUỔI HOÀNG HÔN CỦA CUỘC ĐỜI
với tâm hồn thật thanh thản.
ĐỖ DUNG
Sưu tầm từ Internet





